Ca phẫu thuật của Barca diễn ra vô cùng thuận lợi, nhờ được phát hiện kịp thời nên đường ruột chỉ bị tổn thương nhẹ, chỉ cần chăm sóc hậu phẫu cẩn thận, tránh cho bị nhiễm trùng thì một tuần sau là có thể cắt chỉ.
Kỷ Thần Phong lấy miếng cao su đã bị dịch dạ dày ăn mòn đến mức không phân biệt được hình dạng ban đầu ra khỏi ruột kết của Barca, Trịnh Giải Nguyên nhìn mãi mới nhận ra đó là con vịt đồ chơi của nó.
Con Doberman này được chiều chuộng vô cùng, không chỉ có chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ riêng mà còn có cả một kho đồ chơi khổng lồ, đống đồ chơi này nằm rải rác khắp biệt thự nên sẽ chẳng có ai để ý đến sự biến mất của một con vịt vàng nhỏ.
“Ngoan nhé, khỏi bệnh sẽ không khó chịu nữa.”
Barca nằm trong lồ ng truyền dịch nom vừa yếu ớt, vừa bất lực, bởi thuốc gây mê đang dần hết tác dụng nên cảm giác đau đớn bắt đầu trỗi dậy, thỉnh thoảng nó run lên và phát ra tiếng ư ử khó chịu từ trong miệng.
Trịnh Giải Nguyên ngồi xổm trước lồ ng, thấy nó như vậy thì xót ruột xót gan.
“Đi thôi, cứ để nó nằm đây truyền nước, tôi đưa ông đi ăn chút gì đã.” Tang Niệm đứng dựa vào cửa phòng, nói với bóng lưng của Trịnh Giải Nguyên.
Giờ đã là mười giờ tối, bữa gần nhất Trịnh Giải Nguyên ăn là món mì xào mà Tang Niệm mua về từ lúc trưa.
Tình trạng trước đó của Barca không ổn định khiến cậu sốt ruột đến mức không cảm thấy đói, bây giờ, khi con chó nhỏ đã qua cơn nguy kịch, cảm giác đói meo đói mốc cũng trở lại với cơ thể cậu.
“Thần Phong không đi à?” Trịnh Giải Nguyên xoa cái bụng kêu ùng ục, cậu đứng dậy, do không thấy Kỷ Thần Phong đứng phía sau Tang Niệm nên hơi thắc mắc.
“Bác sĩ Kỷ phải chăm sóc cho đám động vật nhỏ, anh ấy dặn tôi mang ít thức ăn về là được.” Tang Niệm đáp.
Từ khi mới đổ bệnh đến giờ, Barca đã được Kỷ Thần Phong chăm khám cho suốt hai hôm, ngoại trừ ban đêm lúc ngủ ra thì đối phương gần như dành hết tâm trí cho đám thú nuôi bị bệnh, Trịnh Giải Nguyên chưa thấy anh nghỉ ngơi bao giờ, và dường như Tang Niệm cũng đã quen với cường độ làm việc của anh.
“Ngày xưa người khác toàn phải nhượng bộ với ông, giờ gặp đúng người rồi thì chuyển thành ông chiều theo ý của người khác, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Trịnh Giải Nguyên đẩy cửa bước ra, không khỏi ngậm ngùi.
Thành phố Hồng có rộng đến mấy thì số lượng nhà hàng mở cửa vào lúc mười giờ cũng chẳng có bao nhiêu, không phải quán nướng thì là quán lẩu, Tang Niệm lấy điện thoại ra tra địa chỉ, tìm được một nhà hàng Tứ Xuyên vẫn còn mở nằm cách đây ba kilomet.
“Ông chưa nghe người ta nói à?” Tang Niệm mở cửa xe.
Trịnh Giải Nguyên cầm vô lăng, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Đàn ông lúc đang làm việc là s3xy nhất.” Lúc nào nhắc đến Kỷ Thần Phong, Tang Niệm cũng cười, “Với lại anh ấy cũng chiều tôi rất nhiều, chẳng qua mọi người không biết thôi.”
Trịnh Giải Nguyên ngồi trên xe, cậu đang khởi động động cơ, chuẩn bị đánh lái thì nghe Tang Niệm ngồi bên cạnh nói tiếp, “Trong tình yêu hai bên phải nhượng bộ lẫn nhau, nếu khăng khăng đòi hỏi nửa kia phải hi sinh cho mình, thản nhiên hưởng thụ sự nhân nhượng của người ấy thì đó không phải tình yêu mà là bên A và bên B.”
Trịnh Giải Nguyên sửng sốt, cậu nghiền ngẫm một cách cẩn thận rồi thấy vô cùng đồng tình: “Có lý.”
Dứt lời, Tang Niệm không nói thêm câu nào nữa.
“Ding dong!”
Nửa đêm, ngoài quầy lễ tân chỉ có một y tá trực ban, nghe thấy tiếng chuông điện tử, cô ngẩng đầu lên theo bản năng, bị người vừa tới làm cho hoảng sợ.
Người trước mặt này, từ khí chất cho đến ngoại hình đều tỏa ra cảm giác “tôi không phải người tốt”.
“Xin hỏi… Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?” Phụ nữ thường cảnh giác với những người đàn ông xa lạ, mà vẻ mặt của đối phương còn chẳng mấy thân thiện nên cô y tá không khỏi run sợ trong lòng.
“Chó nhà tôi đang được điều trị trong phòng khám của mấy cô, tôi muốn biết tình hình hiện tại của nó xem thế nào.” Vừa nói, người đàn ông vừa đảo mắt nhìn xung quanh, thoạt trông có vẻ khá chán ghét, “Tên nó là Barca, một con Doberman ba tuổi.”
Vừa nghe đến cái tên “Barca”, không cần tra cứu, cô y tá đã dò được số ngay.
“À à tôi biết, nhập viện do bị tắc ruột.” Cô cầm điện thoại lên rồi bấm số nội bộ, rất nhanh, trên tầng loáng thoáng vang lên tiếng chuông điện thoại, chỉ sau vài hồi nhạc đã có người nhấc máy, “Alo? Bác sĩ Kỷ, chủ của Barca đến rồi… Vâng, được.”
Sau khi cúp máy, cô y tá chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh và nói: “Hiện tại bác sĩ Kỷ đang bận, anh ngồi chờ tạm một lát nhé, chốc nữa anh ấy sẽ xuống ngay ạ.”
Người đàn ông cau mày sốt ruột, gã nhìn quanh toàn bộ phòng khám thêm một lần nữa rồi ngước mắt ngóng lên tầng hai hết lần này đến lần khác như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Mới đầu, cô y tá tưởng gã đang tìm Kỷ Thần Phong, nhưng sau khi nhìn quanh quất một vòng mà không có kết quả, đối phương hỏi cô rằng người đưa Barca đến bệnh viện đang ở đâu.
“A Nguyên ư? Anh ấy ra ngoài ăn cùng Tang Niệm rồi, chắc sẽ về sớm thôi.”
Trịnh Giải Nguyên là người sống hướng ngoại và nhiệt thành, lại rất giỏi xã giao, ngay từ đợt chọn quà cho Thi Hạo cậu đã có dịp gặp gỡ với các nhân viên của phòng khám thú y, hai ngày nay Barca bị bệnh, cậu bận đến nỗi vắt chân lên cổ, nếu là người bình thường thì đã sớm chẳng còn tâm trí quan tâm chuyện khác, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ kết bạn của cậu.
Cách xưng hô của mọi người dành cho cậu đã chuyển từ “anh Trịnh” đầy khách sáo thành “Tiểu Trịnh” hoặc “A Nguyên”.
“A Nguyên?” Đôi mắt của người đàn ông hơi híp lại, gã bật ra hai tiếng từ giữa kẽ răng một cách nhẹ tênh.
Cô y tá không khỏi rùng mình, có ảo giác như thể gã đang “nhai chữ” chứ không phải đang nói chuyện.
Hai tiếng này bị gã nhai nghiến ngấu trong miệng cho nát bét, gân cốt cũng phải đứt gãy, hàm chứa cơn thịnh nộ nghiền xương ra thành tro.
Cô y tá hơi há miệng, không biết mình vừa lỡ lời nói gì sai, sợ đến mức không dám thở.
Người đàn ông cũng không làm khó cô nữa, gã ra ngồi ở khu vực chờ với bản mặt lạnh tanh, sau đó khoanh tay trước ngực, tựa đầu vào vách tường, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.
Đến khi Trịnh Giải Nguyên và Tang Niệm ăn uống no nê xong và trở về phòng khám thú y thì đã gần mười hai giờ, vừa vào đến cửa, cả hai đã thấy cô y tá vin vào tường nhìn dáo dác lên tầng.
“Nhìn gì đấy?” Tang Niệm gõ lên quầy lễ tân.
Cô y tá giật mình, quay đầu lại thấy hai người đã về thì vuốt ngực đáp, “Cuối cùng các anh cũng về rồi, em đang nghe ngóng xem trên tầng đang xảy ra chuyện gì, chủ Barca vừa lên một cái thì có tiếng động lạ phát ra, em gọi cho bác sĩ Kỷ thì anh ấy lại phớt lờ em.”
Thi Hạo đến ư? Vừa nghĩ vậy, Trịnh Giải Nguyên đã cảm thấy trước mặt có một làn gió nhẹ thổi qua, chỉ trong chớp mắt mà Tang Niệm đã phóng đi chỉ còn lại bóng lưng.
Trịnh Giải Nguyên xách hộp cơm rang đem về cho Kỷ Thần Phong, chậm mất nửa nhịp cậu mới mường tưởng ra được lượng tin tức đáng sợ từ lời nói của y tá, cậu chửi “***” một tiếng rồi cũng chạy đuổi theo.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để can ngăn, nghĩ rằng lần này nhất định phải giữ chặt Tang Niệm, nếu không thì ở nơi nguy hiểm như bệnh viện, cậu