Trong ấn tượng của cô, anh chưa từng khen cô. Bướng bỉnh, tính tình cáu kỉnh, không cố gắng làm việc, những từ này đều là dùng để hình dung cô. Mỗi quý cô đưa cho anh các loại báo cáo tổng kết kế hoạch, không biết bị anh trả lại bao nhiêu lần. Chỉ trừ khi ở trên giường, anh vô tình khen cô rất giỏi ra thì cô thật không nghĩ ra mình còn có gì có thể đáng để anh khen nữa. Vì vậy cô chỉ có chút bản lĩnh này là có thể dạy Ngũ Nhược Thuỷ đó! Trong lòng cô hận đến nỗi muốn đặt cho Ngũ Nhược Thuỷ một biệt hiệu. Thế mà Lục Hướng Bắc lại bị cô làm cho tức giận, hai mày nhíu lại, trong mắt nhen nhóm lên ngọn lửa tức giận: "Đồng Nhất Niệm! Đầu em cả ngày nay đang suy nghĩ cái gì vậy hả?"
Cô chỉ cảm thấy khóe mắt có chút đau đớn chua xót. Lục Hướng Bắc đối xử với mọi người luôn giữ khoảng cách, lễ độ, không dễ nổi nóng thế mà lại hung dữ với cô vì cái "họa thủy" (*) đó. Trong lòng cô như bị lửa đốt, cô đứng dậy lật đổ chén trà trên bàn làm việc. Nước trà nóng chảy theo bàn làm việc nhanh chóng chảy lên quần của Lục Hướng Bắc, vì bị bỏng nên anh đột ngột đứng dậy. Chén trà này thật không biết vì chịu thua hay là vì lý do gì mà chảy đến đúng vị trí bộ phận quan trọng của anh. Đồng Nhất Niệm phì cười: "Xin lỗi Lục tổng, có điều... là tôi cố ý đấy."
*Họa thủy: ý chỉ Ngũ Nhược ThủyNói xong liền cố ý đến bên cạnh anh, cô giơ tay lên, ngón tay lướt qua gương mặt anh tuấn của anh nhẹ nhàng thổi một làn khí nóng lên mặt anh, quyến rũ mà lắc đầu than: "Thật là đáng tiếc, không biết nó...từ nay trở đi liệu có mất đi khả năng không?"
Từ những đường gân xanh trên cơ thể rắn chắc và huyệt thái dương bộc phát của Lục Hướng Bắc cô biết mình đã chọc cho con báo đáng sợ này tức đến cực điểm rồi. Vì vậy điều chỉnh nụ cười xong cô định chạy đi ngay lập tức, nhưng lại cảm thấy vùng eo bị siết chặt, cô bị Lục Hướng Bắc ôm chặt trong lòng còn thuận đà ép cô lên bàn làm việc. Đây là điều cô không ngờ tới, Lục Hướng Bắc này lại là hình người dạ thú. Trong công ty luôn
nghiêm túc, từ trước đến nay,trong công ty, chưa từng có hành vi thân mật nào cũng với cô cả. Ngay cả khi tân hôn nồng nàn lúc đầu cũng nhất định phải kiềm chế đến khi về nhà, sau đó vừa vào đến cửa liền ôm cô lên giường.
Bọn họ đã từng có một quãng thời gian rất đẹp, chỉ là sau đó...Đồng Nhất Niệm, trong lòng có chút xót xa lấy lại chút tinh thần, nhưng trong chớp mắt tay của anh đã tiến sâu vào nội y của cô. Ngón tay anh hơi lạnh, chạm vào da cô, không khỏi làm cô hơi rùng mình. Lo sợ anh tiếp tục thăm dò, cô nhanh chóng ấn chặt tay anh, lạnh nhạt nói: "Anh muốn làm gì?"
Tay anh bèn rút khỏi quần áo của cô, Đồng Nhất Niệm vừa thở phào thì bỗng nhiên anh lại vén váy cô lên, bộ phận bị nước trà làm ướt trực tiếp dán vào giữa hai chân cô và còn ác ý di chuyển nhè nhẹ. Nét cười yêu nghiệt hiện lên trong mắt anh: "Không phải là em lo lắng nó không còn khả năng sao? Thử đi là biết liền à!" Quần của anh ẩm ướt đã làm cho tất chân của cô thấm ướt theo, vật cứng giữa hai chân anh càng chính xác tìm đến nơi nào đó của cô. Càng đáng ghét là việc đi vào như vậy đã làm cô xao động rồi. Móng tay cô bấm chặt vào cánh tay anh, tránh anh thêm một bước xâm chiếm cơ thể cô. Nhưng âm thanh lại nhè nhẹ run lên: "Lục Hướng Bắc, anh điên rồi sao?Đây là phòng làm việc!"
Anh chỉ cười cười, hai tay di chuyển lên trên giữ chặt đầu cô. Đồng Nhất Niệm bị anh giữ chặt không thể cử động được. Cô co gối, dự định ra sức đá cho anh một cái giống như Tivi thường hay diễn, không chừng có thể đá cho anh một cái rồi trở thành thái giám cũng nên. Nhưng sự thật đã chứng minh đàn ông trong phim đều là đồ bỏ đi. Nhanh như vậy đã bị phụ nữ đá cho thành thái giám rồi? Còn cô vừa mới cử động một chút thì đã bị Lục Hướng Bắc nhận ra và càng thuận tiện bị anh kẹp chặt hai chân. Tình hình lúc này thật giống cá nằm trên thớt mà cô chính là con cá đó!
********Hết chương 10