Cô không biết chứ, cô ngủ phòng khách là một việc khó khăn thế nào đối với anh, cả đêm không biết anh phải dậy bao nhiêu lần đến xem xem có phải cô lại đạp chăn ra không..
Còn cô thì ngủ say sưa không biết gì cả..
Đồng Nhất Niệm cắn một miếng táo cảm thấy hơi ghê răng có chút mất sức liền lắc đầu không muốn ăn nữa.
"Không ngon sao?" – Anh hỏi
Cô vẫn lắc đầu: "Không muốn ăn."
Hai người nhất thời không biết nói gì.
Lục Hướng Bắc cười nhẹ hóa giải sự mất tự nhiên này, lấy lại quả táo cắn một miếng vào đúng chỗ cô đã cắn qua.
Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên nhớ lại buổi tối tân hôn của bọn họ, bọn Di Đóa đến phá động phòng, trò chơi chính là treo một quả táo giữa hai người bắt hai người bọn họ bắt đầu cắn từng miếng đến khi ăn hết quả táo.
Không thể làm gì khác, dù cô đã đỏ hết mặt vì ngượng nhưng vẫn làm theo quy tắc trò chơi. Nhưng khi hai người họ sắp ăn hết quả táo thì dây buộc hai quả táo bỗng nhiên lại bị kéo lên cao hơn, miệng cô và Lục Hướng Bắc lúc đó liền chạm vào nhau.
Trong tiếng hò hét của mọi người, hai người bị đẩy lại gần nhau, hai cơ thể sát lấy nhau, còn Lục Hướng Bắc như sợ cô bị ép chặt liền ôm cô trong lòng bảo vệ.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, anh uống rượu, trong hơi thở toàn mùi rượu, đến cả áo khoác cũng là mùi rượu, cả người cô bị mùi rượu ấy bao vây còn có nhiệt độ cơ thể anh, dưới xúc tác của rượu bao bọc lấy cô, thiêu đốt cô, hơi thở anh phả vào mặt cô làm cả người cô mềm nhũn trong lòng anh không có cả sức đứng vững.
Lúc sau mọi người còn ồn ào muốn xem cô dâu hôn chú rể làm cô xấu hổ chôn cả mặt trong quần áo của Lục Hướng Bắc muốn làm đà điểu, dù thế nào cũng không muốn ra.
Cuối cùng Lục Hướng Bắc kéo cô ra cổ vũ cô hôn anh..
Với ánh mắt như ánh sao đó cô như bị ma nhập kiễng chân lên..
Sau đó cô bị ôm chặt, nụ hôn đó diễn biến mãnh liệt như thế nào..
Ký ức về những việc trong quá khứ như mới của ngày hôm qua, nếu như có thể làm lại tất cả liệu cô có chấp nhận lời cầu hôn của anh không? Liệu có để bản thân nhấn chìm trong tình yêu đau khổ này không?
"Đúng là không ngọt lắm! Không ngọt bằng đêm hôm đó!" – Anh cũng nhớ lại đêm tân hôn đó sao mà lại nói thẳng ra như vậy?
Cô nhắm mắt lại lựa chọn trốn tránh. Cô thật sự không có được bản lĩnh giống như anh giả vờ như tất cả đều chưa từng xảy ra. Càng tỉnh táo thì đối với những việc trong quá khứ càng trở lên rõ ràng, dù những gạch ngang còn trống giữa bọn họ không phải chỉ cần một lần cứu viện là có thể điền kín hết nhưng dũng khí ly hôn cũng đã giảm đi rất nhiều, cô cần thời gian suy nghĩ cẩn thận. Thật ra điều cô càng cần là sự giải thích của anh chứ không phải giống như bây giờ giả vờ như người ngốc, giả vờ như không sao..
"Niệm Niệm.." – Anh gọi tên cô dường như có điều muốn nói.
"Hả.." – Cô run run hàng mi, mắt vẫn không mở ra.
Trong phòng lại lâm vào tĩnh lặng, cô không biết anh đang làm gì nữa nên cuối cùng tò mò mở mắt ra liền phát hiện mặt anh cách mặt cô rất gần, môi anh sắp tiếp xúc với cô rồi..
Cô nghiêng đầu, nụ hôn liền rơi xuống tai cô, bên tai truyền đến tiếng thở dài nhè nhẹ của anh sau đó chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Thật sự phải ly hôn sao?"
Từ sau khi cô tỉnh lại, đợi mãi nhưng cuối cùng lại không ngờ đợi được câu này..
Làm sao anh biết được việc này? Lẽ nào ông Thẩm đã đưa đơn kiện rồi sao?
Quay đầu lại với ánh mắt đầy bất ngờ nhìn anh chằm chằm cho đến khi phát hiện anh không hề có biểu hiện muốn làm bất
cứ công tác giải thích nào thì con sóng bất ngờ trong lòng mới dần dần bình tĩnh lại đưa mắt lên nhẫn tâm nói ra hai chữ: "Đúng vậy."
Anh cau mày, sắc mặt cũng trắng bệch nhưng Đồng Nhất Niệm đã cúi tầm nhìn nên không nhìn thấy mặt anh mà chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng và mềm của anh có chút run rẩy.
Bỗng nhiên phía cửa phòng trở lên ồn ào, mộ cô ý tá cười tươi đi vào mang theo vẻ mặt xấu hổ: "Ồ, không làm phiền hai người chứ?"
Đã làm phiền rồi, có hỏi thì cũng có tác dụng gì chứ?
Đồng Nhất Niệm nhận ra Lục Hướng Bắc vẫn đang cúi người, tư thế giống như đang đè lên người cô, cô đẩy anh ra trên mặt còn đỏ hơn cả cô y tá kia.
"Thật ngại quá! Nhưng có rất nhiều người muốn vào thăm hai người, đều là cảm động khi xem bài viết kia, chúng tôi vốn không cho phép nhưng bây giờ cũng không ngăn nổi rồi!" – Y tá cười nói, ánh mắt lại dừng trên người Lục Hướng Bắc.
Đồng Nhất Niệm than thầm, hình dáng anh ta đúng là dễ dụ ong bướm đến, đi đến đâu thì dụ đến đó. Nếu như thật sự ở bên anh ta không biết là phải đối mặt với bao nhiêu thử thách nữa. Người cô nghĩ đến đầu tiên là Ngũ Nhược Thủy còn có Oanh Oanh, nghĩ đến việc trở về phải đối mặt với một đống vấn đề là đầu lại bắt đầu đau..
Thật ra nói cho cùng hôn nhân không sợ thử thách càng không sợ khảo nghiệm quan trọng là hai người trong cuộc phải cho nhau dũng khí và niềm tin, chỉ cần Lục Hướng Bắc cho cô chút tin tưởng thì dù chỉ là một chút rõ ràng thì cô sẽ không phải sợ bất cứ điều gì rồi chứ nào giống như căn cơ của bọn họ bây giờ..
Cô lặng lẽ lắc đầu, điều đầu tiên nghĩ đến là lui bước..
Sau lưng y tá là một rừng âm thanh nghị luận còn có tiếng cười đầy thích thú, Lục Hướng Bắc nhìn Đồng Nhất Niệm chưng cầu ý kiến của cô: "Em nói xem có muốn bọn họ vào thăm em không? Liệu có ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi không?"
Đồng Nhất Niệm không thoải mái trừng mắt nhìn anh: "Bọn họ là đến thăm anh chứ đâu phải đến thăm tôi, hỏi tôi làm gì chứ?"
Anh liền cười đầy phong độ nói với y tá: "Vẫn là không nên vào thì hơn tránh làm ảnh hưởng đến vợ tôi nghỉ ngơi."
"Ồ.. vậy được.. tôi đi nói.." – Y tá rõ ràng có chút thất vọng.
Đồng Nhất Niệm nhìn thấy vội nói: "Không, không ảnh hưởng đâu, để bọn họ vào đi!" – Nói có chút tức giận, đây không phải rõ ràng làm cô trở thành người xấu sao? Người ta tràn đầy nhiệt tình đến thăm nhưng lại không vào được cửa người khác không biết sẽ bàn tán người làm vợ như cô đây như thế nào nữa. Lục Hướng Bắc bây giờ trở thành người nổi tiếng rồi, đã thành anh hùng trong đám đàn ông, kỵ sĩ trong mắt phụ nữ rồi, người khác chỉ có nói anh ta yêu thương vợ sau đó những cái như không hiểu chuyện, không lễ phép, tính cách khó chịu sẽ đều thuộc về cô mất..
"Vậy được, xin cám ơn rồi!"
Rõ ràng là Đồng Nhất Niệm đồng ý để bọn họ vào nhưng cô y tá lại đi cám ơn Lục Hướng Bắc, thật là sao lại có cái lý này chứ!
Cửa phòng bệnh mở ra, mười mấy người kéo vào, phòng bệnh vốn nhỏ bây giờ cảm thấy càng chật trội.