Cô cũng không giải thích chỉ đứng từ xa nhìn Lục Hướng Bắc vội vàng bước chân sau đó buông Ngũ Nhược Thủy xuống quay đầu nói với Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, kéo xe lăn lại đây."
"Được!" – Cô vui vẻ đáp ứng, đầy xe lăn trong phòng bệnh ra, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhìn Lục Hướng Bắc. Trái tim anh có màu gì thì phải xem lần này rồi.
Vẻ mặt Lục Hướng Bắc rất bình tĩnh không hề giống như muốn bộc phát tức giận, đặt Ngũ Nhược Thủy ngồi xuống xe lăn, nói với Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm lên xe chờ anh đi!"
"Được thôi!" – Hử, Lục Hướng Bắc không có không phân biệt trắng đen mắng cô, mạnh hơn nam chính trong tiểu thuyết rồi.
Được rồi, cô muốn xem kết quả của vở kịch này như thế nào vì thế không vội vàng yên tĩnh chờ đợi. Việc này không phải lỗi của cô vì thế không việc gì phải nhảy lên đòi giải thích hay giải quyết chỉ cần đợi kết quả là được rồi!
Nhưng cô không có ngoan ngoãn ngồi chờ trong xe, cô thích nghe lén giống như lần trước nghe lén Oanh Oanh và Ngũ Nhược Thủy nói chuyện vậy, thể nào cũng nghe được những thứ mà mình không ngờ tới hơn nữa cô không hề cảm thấy việc này vô đạo đức, người khác còn không có đạo đức dám tham lam chồng cô thì sao, cô còn phải nói chuyện đạo đức với loại người này làm gì? Vì thế cô muốn xem xem Lục Hướng Bắc làm thế nào "an ủi" Ngũ Nhược Thủy "bị thương" kia.
Nói thật cô không hề để ý việc Ngũ Nhược Thủy dùng diễn xuất vụng về của cô ta với cô mà chỉ để ý Lục Hướng Bắc sẽ diễn vai diễn nào trong vở kịch này thôi.
Nếu như Lục Hướng Bắc muốn an ủi Ngũ Nhược Thủy tất nhiên không thể làm bộ mặt của Đồng Nhất Niệm trên xe, cũng không thể làm bộ mặt của bác sĩ trong bệnh viện, duy nhất chỉ có đoạn đường đi ra từ bệnh viện đến bãi đỗ xe thôi, hơn nữa không muốn Đồng Nhất Niệm nhìn thấy vậy thì vườn hoa là sự lựa chọn thích hợp nhất rồi.
Vì thế cô chờ ở gần vườn hoa.
Không lâu sau Lục Hướng Bắc quả nhiên đẩy Ngũ Nhược Thủy đến hơn nữa quả nhiên đẩy xe trên đường đá cuội của vườn hoa, Đồng Nhất Niệm đã tìm được một vị trí thích hợp để bản thân "nghe trộm" lại không để họ nhìn thấy cô.
"Nhược Nhược, bác sỹ nói chân em không sao." – Giọng nói vốn lạnh lùng bình thản của Lục Hướng Bắc truyền đến rõ ràng dễ nghe như tiếng mưa thổi.
Đồng Nhất Niệm cảm thấy anh không đi làm DJ thật là phí tài năng..
Ngũ Nhược Thủy vẫn thút thít khóc: "Lục đại ca anh trở về nhất định đừng trách chị Niệm Niệm nếu không trong lòng em sẽ thấy khó chịu! Chị Niệm Niệm thật ra là người tốt!"
Đồng Nhất Niệm thật muốn chửi bậy! Đây rõ ràng là nhắc nhở Lục Hướng Bắc trở về phải mắng cô còn gì!
Nghe xem Lục Hướng Bắc sẽ nói thế nào..
"Nhược Nhược, anh nghĩ anh hiểu Niệm Niệm hơn em."
Hứ, đây là có ý gì?
"Lục đại ca.." – Ngũ Nhược Thủy cũng cảm thấy trong lời nói của Lục Hướng Bắc có chứ ý khác liền giả vờ khóc cho qua.
"Nhược Nhược anh đã từng kể với em chuyện anh và Niệm Niệm quen nhau chưa? Đó là lễ kỉ niện lần đầu tiên của Đồng thị, lúc đó anh chỉ là một nhân viên nhỏ của Đồng thị, trong phòng tiệc sang trọng không tìm nổi một nơi phù hợp với mình liền trốn ra ngoài hút thuốc, trong ao sen bên ngoài phòng tiệc nở đầy hoa sen, vừa đúng là mùa sen nở, ao sen dưới ánh trăng giống như cảnh trong mơ vậy. Nhưng đẹp hơn cả hoa sen là cô gái bên ao sen, mặc một bộ lễ phục màu ngọc bích nhạt, đôi mắt to, đôi môi hơi mở ra muốn hái hoa sen trong ao.."
"Lục đại ca, anh đang nói chị Niệm Niệm sao?" – Ngũ Nhược Thủy hỏi chen vào, trong lời nói có chút ghen tỵ.
"Đúng vậy"
"Em biết, em không xinh đẹp bằng chị Niệm Niệm.." – Giọng nói Ngũ Nhược Thủy lại mang theo sự nghẹn ngào muốn khóc.
"Không, Nhược Nhược, trọng điểm câu chuyện anh muốn nói với em không phải là điểm này. Mà là ở chỗ, Niệm Niệm lúc đó với em bây giờ tuổi cũng như nhau, hơn hai mươi tuổi thanh khiết giống như dòng suối. Anh còn nhớ khi lần đầu tiên ánh mắt giao nhau với cô ấy, cảm giác khi đó như là một dòng suối mát lành chảy qua tim anh.."
Ánh trăng, ao sen, cô gái.
Đồng Nhất Niệm nhắm mắt lại dường như hồi tưởng lại cái đêm đó, khung cảnh đó cùng với giọng nói hấp dẫn của Lục Hướng Bắc giống như đang ở trong đêm nghe một bản ngâm thơ do một DJ nam chọn phát trên radio vậy..
"Anh thích cô ấy như vậy, thuần khiết, thông minh, có một chút nóng giận nhưng trong mắt anh nó lại rất đáng yêu, nhưng tuyệt đối không tính kế!" – Lục Hướng Bắc nói đến đây giọng nói bỗng nhiên nặng nề hơn.
Ngũ Nhược Thủy hình như sợ rồi, giọng nói có chút run rẩy: "Lục đại ca.."
"Nhược Nhược, em cũng là người thông minh lẽ nào phải để anh nói tuyệt tình rồi mới tỉnh ra sao? Anh đến thăm em bao nhiêu lần đều mang cô ấy theo chủ yếu là muốn nói với em tình cảm giữa anh và cô ấy rất tốt, rất ân ái, ngoài ra cũng để cô ấy yên tâm. Anh đã có thể mang cô ấy đường đường chính chính đến thăm em chính là thể hiện giữa anh và em là không thể nào. Nhược Nhược, anh biết em rất thông minh, lần trước rất lâu anh không đến thăm em, em liền cố ý thiết kế thu mua hộ lý, đưa cô ấy tiền, đưa cô ấy về nhà, còn làm cô ấy diễn kịch với em, lần ở nhà ăn kia em cũng cố ý ngã đúng không? Khổ nhục kế.."
"Lục đại ca, em không có.." – Ngũ Nhược Thủy khóc lóc không thừa nhận nhưng âm thanh cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
"Nếu như không phải em cố ý để lại vết son môi trên sơ mi của anh thì anh đã không nghĩ được nhiều như vậy. Nhược Nhược, hộ lý là do tham tiền nên giúp em vậy thì anh cho cô ta nhiều tiền hơn thì có phải sẽ biết được những gì anh muốn biết không? Còn cả việc
ngày hôm nay nữa, anh tuyệt đối không tin Niệm Niệm cố ý làm em ngã.."
Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên cảm thấy một cảm xúc nóng bỏng tràn ra từ trong tim, mắt cũng dần nóng lên, xót xót, nước mắt chút nữa thì rơi ra.
Tên này may là không phải tên ngốc nếu không thì cô bỏ chắc anh rồi!
"Lục đại ca!" – Tiếng khóc thút thít của Ngũ Nhược Thủy cuối cùng cũng thành khóc lớn: "Xin lỗi.. Nhược Nhược không hiểu chuyện, nhưng Nhược Nhược làm như vậy chỉ là vì muốn có được Lục đại ca mà thôi.."
Lục Hướng Bắc ngừng một lúc lại nói: "Nhược Nhược, chính vì anh tha thứ việc em không hiểu chuyện nên trước đây chỉ ra ám chỉ cho em chứ không nói ra nhưng hôm nay anh không thể không nói. Nhược Nhược, chăm sóc em là vì anh đã nhận lời với một người, nếu như hành vi của anh làm em hiểu lầm vậy thì anh hy vọng hôm nay sẽ là kết quả của hiểu lầm đó. Em lớn lên trong sự yêu chiều của chị em khó trách có chút kiêu căng, có chút.. tự cho mình là trung tâm, anh hoàn toàn là vì chị em nên mới dung túng cho em nhưng em không thể lấy việc anh chăm sóc em trở thành vũ khí để làm tổn thương Niệm Niệm, nếu vậy thì anh với tư cách là chồng cô ấy không thể nào cho phép được! Cô ấy mới là người phụ nữ mà anh yêu nhất! Mỗi người đều phải đứng đúng vị trí của mình!"
"Nhưng.. chị ấy không yêu anh! Lục đại ca, em mới là người yêu anh!" – Ngũ Nhược Thủy vẫn không can tâm, không thèm để ý gì nữa..
Giọng nói của Lục Hướng Bắc lại trở lên xa cách: "Cô ấy yêu hay không yêu là việc của anh, là việc giữa anh và cô ấy, không liên quan đến bất cứ người nào khác!"
Một trận gió thổi qua, Đồng Nhất Niệm cảm thấy trên mặt mát lạnh, dùng tay lau đi thì cả bàn tay đều là ẩm ướt..
Đủ rồi! Nghe đến đây là đủ rồi..
Đồng Nhất Niệm bịt miệng rời đi, đã nói là đợi anh trong xe vậy thì cô vẫn cần một chút thời gian để điều chỉnh bản thân không thể để bộ dạng bối rối này của mình bị anh nhìn thấy được!
Trở về trong xe, lấy từ túi ra gương trang điểm soi gương trang điểm lại, từ xa Lục Hướng Bắc đang từ từ đẩy Ngũ Nhược Thủy tiến đến.
Cô bỗng nhiên thấy rất vui, bản thân lúc nãy không gây ồn ào trong bệnh viện, cũng không suy nghĩ dễ dàng từ bỏ hôn nhân của họ vì nhận được tin nhắn đầu tiên của Ngũ Nhược Thủy.
Trong xã hội này khắp nơi đều là cám dỗ, người giống như Lục Hướng Bắc càng là tiêu điểm của cám dỗ, nếu như mỗi lần cám dỗ đều tính sổ cho anh thì hình như có chút không công bằng..
Rất nhanh hai người đã đến gần, Đồng Nhất Niệm giả vờ không có chuyện gì xảy ra xuống xe giúp Lục Hướng Bắc mở cửa xe, Lục Hướng Bắc liền bế Ngũ Nhược Thủy lên xe, tự mình ngồi vào ghế lái.
Ngũ Nhược Thủy một mình sống trong một chung cư nhỏ, sau khi đưa cô ta an toàn về đến nhà Lục Hướng Bắc còn hứa sẽ tìm hột hộ lý mới đến chăm sóc cô ta sau khi ra viện.
Hình như có thể làm đến đây đã là không dễ dàng rồi..
Ngũ Nhược Thủy không có gì muốn nói cả người bất ổn ngồi nghiêng sang một bên cũng không có phản ứng gì với lời Lục Hướng Bắc vừa nói.
Khi Lục Hướng Bắc kéo tay Đồng Nhất Niệm rời đi Ngũ Nhược Thủy mới đột nhiên nói: "Lục đại ca em muốn vào nhà vệ sinh."
Lục Hướng Bắc cau mày, hình như việc mời đến hộ lý không thể trì hoãn thêm nữa..
Đồng Nhất Niệm thấy anh không biết làm thế nào liền nói: "Vậy hay là để tôi giúp cô ấy, anh lên xe trước đi?"
Ngoài cách này ra không còn cách nào khác. Anh gật đầu nói: "Em vất và rồi!" – Sau đó liền nghe lời rời khỏ chung cư.
Nếu nói nơi có đàn ông phụ nữ chỉ âm thầm tranh đấu vậy thì một khi đàn ông rời đi thì các chị em có thể công khai tranh đấu rồi..
Trải qua chuyện lần này hình như không thể giả vờ ngây thơ đáng thương trước mặt Đồng Nhất Niệm nữa rồi, xé đi lớp ngụy trang Ngũ Nhược Thủy không còn khách khí với cô nữa, thấy cô tiến đến đỡ mình liền mặt lạnh nói: "Không cần đâu, tôi không muốn đi nữa!"
Đồng Nhất Niệm cũng biết cô ta muốn vào nhà vệ sinh chỉ là cái cớ, đúng là say rượu nhưng không phải tại rượu! Đối mặt với ánh mắt không có chút hữu nghị nào cô nghĩ bản thân cũng nên nói mấy câu mới đúng.
Cô lấy di động trong túi ra nói: "Tôi không biết cô làm sao biết tôi đang dùng số này nhưng lần sau nói dối thì phải sao cho giống thật một chút!"
Nếu như Ngũ Nhược Thủy chỉ nhắn một tin thì không chừng cô đã khó chịu một trận nhưng tin nhắn thứ hai đã tiết lộ hết tâm cơ của cô ta. Rất rõ ràng Ngũ Nhược Thủy đã biết chiếc sim này đã không dùng nữa thì tại sao lại gửi tin nhắn cho sim này? Hơn nữa gửi một tin thì không tính lại còn gửi tin nhắn thứ hai thừa nhận lỗi của mình, đã biết sim này không dùng nữa thì tin nhắn thứ hai có tác dụng sao? Anh ta có thể nhìn thấy sao? Không bằng cứ gửi trực tiếp cho số anh ta đang dùng còn hơn!