Vừa nghĩ bất giác lộ ra ý cười bởi vì trong đầu bắt đầu hình thành cảnh Lục Hướng Bắc đeo ba lô đứng trước cửa nhà giới thiệu sản phẩm cho mẹ nhỏ, rất buồn cười..
"Cười cái gì vậy?" – Có người nói nhỏ bên tai cô, một tay liền đặt trên đùi cô.
Nghĩ lan man trên bàn ăn là sở thích của cô, cũng là hưởng thụ, một thói quen nhiều năm, lúc này người khác nói gì cô đều không nghe thấy chỉ là sao tên này lại đến làm phiền đến suy nghĩ lan man của cô chứ.
"Không có gì!" – Cô tất nhiên không nói ra nội dung suy nghĩ lan man của cô cho anh biết, rung rung chân biểu hiện muốn anh bỏ móng heo của mình ra.
"Nhưng trực giác nói cho anh, em cười có liên quan đến anh!" – Âm thanh nhỏ nhẹ mơ hồ của anh chỉ có cô nghe thấy còn tay của anh vẫn chưa rời đi mà còn giữ chặt đầu gối cô.
Cô mặc váy nên độ ấm từ tay anh truyền qua lớp tất mỏng đến đầu gối cô, có chút nóng bức.
"Lục Hướng Bắc, để cái trực giác của anh đi gặp quỷ đi!" – Cô nghiến răng nói nhỏ trong lòng còn bổ sung một câu để tay anh cũng đi gặp quỷ đi! Giơ tay ra véo eo anh, véo trúng lớp thịt rắn chắc.
"Anh rể, anh và chị đang thì thầm gì vậy?" – Đồng Nhất Lăng lại đúng lúc này xen vào một câu.
Đồng Nhất Niệm sắp không nói nên lời rồi, đã là thì thầm thì còn phải nói với nó sao?
Lục Hướng Bắc lại không hề hoảng loạn, vẫn mát xa nhẹ nhàng trên đùi cô dần dần di chuyển đến giữa hai chân, làm động tác nóng bỏng nhất của anh còn anh vẫn giữ thần thái như thường trả lời Đồng Nhất Lăng: "À, là thì thầm thì không thể nói với em được, đợi em có bạn trai rồi thì sẽ có người nói với em thôi."
Câu nói này làm ông Đồng và chú Sầm đều cười, dù nói thế nào thì trưởng bối luôn muốn nhìn thấy cảnh vãn bối tương thân tương ái dù có là trò đùa có chút ái muội đi nữa cũng không làm mất đi sự ưu nhã.
Nhất lăng liền không vui trù môi ăn cơm trong bát mình.
Nhưng bữa cơm như thế này nếu như cô không có chủ đề nào để tham gia được thì cũng sẽ không can tâm, vì thế bỗng nhiên nói với chú Sầm: "Chú Sầm, Kiệt Tây rất được nha, lần sau chú bảo anh ấy thiết kế mấy bộ quần áo cho cháu đi! Anh ấy thiên vị, chỉ tốt với chị, mọi người cũng chỉ tốt với chị thôi!"
Hì, thật buồn cười.
Người được ngàn vạn chiều chuộng từ bé đến giờ là Đồng Nhất Lăng giờ lại bất bình nói người lớn chỉ tốt với cô sao?
Có thể thấy tham vọng của con người trên thế gian là không bao giờ thỏa mãn đủ..
Nhưng vấn đề Đồng Nhất Niệm lo lắng bây giờ là nhắc đến Kiệt Tây, thiết kế của Kiệt Tây chú Sầm sẽ tức giận như thế nào, Đồng Nhất Lăng này nói chuyện trước giờ đều không để ý đến hoàn cảnh, muốn nói gì là nói, nghĩ muốn nói thế nào là nói thế ấy không để ý xem lời nói của mình có thể mang đến ảnh hưởng thế nào cho người khác gì cả.
Nhưng vì sợ chú Sầm tức giận Đồng Nhất Niệm vội vàng nói tiếp lời của cô em: "Chú Sầm, Kiệt Tây chỉ coi việc này là sở thích nghiệp dư, sở thích này cũng khá tốt, có thể kiếm tiền thì khỏi phải nói rồi mà còn dù sao cũng là một việc đàng hoàng, không giống rất nhiều công tử bột bây giờ, chơi xe, cờ bạc, chơi gái, có một sở thích chính đáng dù sao cũng tốt hơn là lầm đường lạc lối mà!"
Nói xong, nghĩ đến họp báo của Kiệt Tây chưa chắc người nào cũng biết, chú Sầm cũng có thể đã biết lại nói thêm: "Như họp báo vừa rồi của Kiệt Tây phản ứng rất tốt còn có công ty quốc tế muốn mời cậu ấy làm nhà thiết kế nữa, muốn mua tác phẩm của cậu ấy nhưng cậu ấy từ chối rồi, cậu ấy nói, cha mẹ còn ở đâykhông muốn đi xa. Có thể thấy tuy rằng cứng miệng nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ đến chú thím cả vì thế chú Sầm cứ tùy cậu ấy đi được không?"
Ba Kiệt Tây nghe lời cô nói cũng chỉ cười: "Cái gì mà ba mẹ ở đây không muốn đi xa, câu này e rằng là cháu thêm vào thôi đúng không? Thằng nhóc đó có lúc nào để hai ông bà già này trong lòng đâu chứ? Nó không muốn đi là muốn tự mình tìm con đường của mình mà thôi! Đúng là không biết trời cao đất dày! Hài.. vẫn là hâm mộ ông Đồng, sao lại có thể sinh ra hai cô con gái hiểu chuyện như vậy chứ, lại còn có được cậu con rể tốt như Lục Hướng Bắc, tôi sao có được cái phúc khí này chứ!"
Đồng Tri Hành nghe được câu này trên mặt không giấu được sự đắc ý: "Còn phải nói, vậy cũng cần xem xem ba của hai đứa nó là ai, hổ phụ tất phải sinh ra nữ khuyển?"
Đồng Nhất Niệm có chút khinh thường, cô không biết bản thân mình có đáng là niềm tự hào của ông không bởi vì từ nhỏ cô đều không cảm thấy bản thân làm được gì có lợi cho nhà này, ít ra trong mắt bọn họ là không có; còn Đồng Nhất Lăng? Cô càng không hiểu có điểm nào đáng tự hào..
Nhưng từ trong ngữ khĩ của ba Kiệt Tây có thể nghe ra ông không phản đối Kiệt Tây làm thiết kế nữa, đây là tin tốt.
"Vậy cháu thay Kiệt Tây cám ơn chú Sầm!" – Cô cười một cái kính trọng một cách vui vẻ.
Ba Kiệt Tây lại nói: "Con cái lớn rồi, muốn làm gì cũng không đến lượt chúng ta ép buộc được, nó muốn làm gì thì làm cái đó nhưng muốn tôi đầu tư cho nó thì nửa cắc cũng đừng mơ!"
Đồng Nhất Niệm cười, không bận tâm, sáng lập Y Niệm vốn là không dùng đến nửa phân tiền của gia đình.
Cuộc thảo luận về Kiệt Tây dừng ở đây, Đồng Nhất Niệm khôi phục sự yên lặng của mình nhưng lại cảm thấy cái tay xấu xa trên đùi kia lại bắt đầu trượt động.
Đúng là đáng chết! May là vừa rồi khi cô nói chuyện anh ta còn biết dừng lại, nếu không..
Cô trừng mắt tức giận nhìn anh, anh lại nhếch mày vô cùng quyến rũ.
Thật nguy hiểm, anh ta còn tiếp tục như vậy cô sắp không thở nổi rồi!
Nhanh chóng đặt đũa xuống: "Mọi người từ từ ăn, con ăn no rồi!"
Nói xong vội vàng chạy khỏi bàn ăn.
"Nha đầu này, sao lần nào cũng vậy, ăn cơm được một nửa là chạy mất." – Đồng Tri Hành lẩm bẩm.
Chú Sầm nhìn bóng dáng Đồng Nhất Niệm lo lắng nói: "Niệm Niệm không phải đang giảm béo đấy chứ? Nó đủ gầy rồi mà! Dạo này con gái không biết làm sao nữa, vì giảm béo sức khỏe cũng không cần nữa, Hướng Bắc, cháu phải trông chừng đấy không thể để Niệm Niệm giảm béo sẽ hại đến cơ thể mất!"
"Dạ, chú Sầm, về nhà cháu sẽ làm bữa ăn đêm cho cô ấy!"
Cô nghe thấy giọng nói ôn thuận của Lục Hướng Bắc ở sau lưng, mà sau đó ba cô lại than thở: "Hướng Bắc, con có thể chăm sóc tốt cho Niệm Niệm như vậy, ba yên tâm rồi. Gần đây sức khỏe ba không tốt, trong lòng không yên tâm nhất chính là Niệm Niệm, ba có rất nhiều điều có lỗi với nó, Hướng Bắc, ba giao Niệm Niệm cho con đồng thời cũng giao cả tập đoàn Đồng thị cho con, đừng phụ kỳ vọng của ba.."
"Dạ, ba con sẽ chăm sóc tốt cho Niệm Niệm!"
Đồng Nhất Niệm nghe thấy anh chỉ nói sẽ chăm sóc tốt cho cô chứ không nói chăm sóc tốt cho Đồng thị, cô không biết điều này thể hiện điều gì, là biểu thị cô quan trọng hơn Đồng thị sao?
Cô không nắm chắc..
Chỉ là cảm thấy, nghe những lời nói như vậy của ba, trong lòng có chút thương cảm.
Dù cô có ý kiến thế nào về ba thì ông vẫn là ba cô..
"Ừ, vậy thì tốt, mau ăn đi, hôm nay uống ít rượu thôi, ăn xong cũng với chú Sầm nữa, chúng ta vào thư phòng, ba có chuyện muốn bàn với con."
Câu này
là một ám hiệu, là tín hiệu đủ để tim nhiều người treo ngược thật cao..
Sau khi ba người đàn ông vào thư phòng, Đồng Nhất Niệm liền từ trên tầng đi xuống, đi dép lê, tiếng bước chân gần như không có, cả phòng khách yên lặng lạ thường, cô vừa xuống bậc thang liền nghe thấy tiếng nói của mẹ nhỏ đang giáo huấn Đồng Nhất Lăng.
"Con ấy à! Thật à không được việc gì! Sao bây giờ không mang được người bạn trai hay vị hôn phu nào về nhà làm chúng ta phải mở mắt nhìn ba con mang toàn bộ đại quyền giao vào tay Lục Hướng Bắc, chúng ta trước đây lại chưa đối xử tốt với chị gái con, nhỡ như ba con chết đi thì mẹ và con có mà uống gió tây bắc thôi!"
Đồng Nhất Niệm cười khổ, đây chính là cách mẹ giáo dục con gái đấy.
Lại nghe giọng nói đầy uất ức của Đồng Nhất Lăng: "Mẹ sao có thể nói ba như vậy chứ? Không phải ba đang rất tốt sao? Mẹ lại còn trù ba!"
Hứ, xem ra Đồng Nhất Lăng còn có lương tâm hơn mẹ nhỏ..
"Mẹ.. chỉ nói là nhỡ như thôi! Con nói xem, chờ ba con giao cả Đồng thị cho Lục Hướng Bắc mẹ con mình còn có thể sống trong căn phòng tốt như thế này sao? Con còn có thể cả ngày du lich châu Âu, Nhật Bản sao? Con còn có thể mua nổi túi sách và quần áo hàng hiệu kia sao? Xe của con nữa? Còn muốn đổi cái mới không?"
"Không phải còn cổ phần ở công ty sao? Dù không làm gì thì vẫn còn cổ tức mà, lo cái gì chứ!" – Đồng Nhất Lăng vẫn chưa lo lắng gì.
"Con ấy à!" – Giọng điệu tức sắt không luyện thành gang của mẹ nhỏ: "Con đúng là ngốc mà! Con nghĩ đi, chúng ta luôn không tốt với chị con, con từ bé còn luôn giành đồ với chị con khó có thể đảm bảo lần này chị con không giành của con à! Nhỡ như ba con đi rồi, cô ta thổi gió bên gối Lục Hướng Bắc thu lại hết cổ phần của chúng ta hoặc là dùng thủ đoạn gì đó đuổi chúng ta ra khỏi Đồng thị, đây đều có thể có khả năng cả!"
"Vậy cũng không thể trách con chứ! Ai bảo mẹ không tốt với chị chứ? Còn nữa ai bảo mẹ không sinh con sớm một chút chứ? Nói không chừng gả cho Lục Hướng Bắc đã là con rồi! Con bây giờ mới bao nhiêu tuổi chứ, mẹ bảo con đi đâu mang về vị hôn phu đây? Lẽ nào con từ trường đại học mang về cho mẹ một đứa cháu ngoại à? Mẹ không đánh gãy chân con mới lạ đấy! Hứ!"
Đồng Nhất Lăng nói xong, để mặc mẹ ở đó tự mình đi ra ngoài chơi.
Mẹ nhỏ ở phía sau tức giận: "Với con như thế này thì có sinh sớm tám trăm năm cũng chẳng có thằng nào muốn lấy con!"
Đồng Nhất Niệm nhìn thấy cảnh buồn cười của đôi mẹ con này thật sự không biết mình nên đi về đằng trước hay quay lại trên tầng nữa.
Lần này Đồng Tri Hành ba người vào thư phòng nói chuyện rất lâu, Đồng Nhất Niệm cảm thấy có chút khác thường, đặc biệt là gọi cả chú Thẩm đến nữa, xem ra chú Thẩm không phải chỉ là đến để ăn bữa cơm bình thường mà là vì cuộc nói chuyện này mới đến.
Có một điểm cũng rất rõ ràng là ông Đồng quả thật xem Lục Hướng Bắc là người của mình, cuộc nói chuyện quan trọng như vậy ông lại không để con gái mình tham gia mà để anh tham gia, lẽ nào đúng như mẹ nhỏ nói dự định chuyển giao quyền lực sao?
Ba giờ sau, ba người mới đi ra.
Ông Đồng đi đầu tiên, sau đó là chú Sầm, Lục Hướng Bắc đi sau cùng.
Đồng Nhất Niệm nhìn từ anh, cả ba người đều là hồ ly già, không nhìn ra chút bất thường gì trên mặt, giống như ba người ở trong thư phòng đánh cờ ra vậy.
"Ba, con và Niệm Niệm xin về trước đây, chú Sầm có đi cùng luôn không ạ? Cháu tiễn chú." – Lục Hướng Bắc nhanh chóng nắm lấy tay cô.
"Không, hai đứa các cháu đi đi, ông già này sao lại không hiểu biết đi làm bóng đèn chứ!" – Khi chú Sầm nhìn Lục Hướng Bắc cười rất hiền từ.
Đồng Nhất Niệm cảm thấy cô thật sự thích từ "hiền từ" này.
"Nói vậy thì cháu đây vui lòng tuân lệnh vậy!" – Lục Hướng Bắc như có chút ngại ngần.
Anh cũng biết xấu hổ sao? Hứ!
Ông Đồng cười, vẫy tay nói: "Hai đứa về đi chú Sầm sẽ ở cùng ba một lúc nữa!"
"Vậy được, ba, tạm biệt!" – Lục Hướng Bắc liền dắt tay cô ra ngoài.
Sau khi cả hai người xoay người, ông Đồng và ba Kiệt Tây lại nhìn nhau, trong mắt dần dần tụ lại mây đen nặng nề, đằng sau mây đen như vậy có phải là dự báo mưa bão sắp đến không?
Đồng Nhất Niệm và Lục Hướng Bắc tay trong tay ra khỏi nhà lớn, trời đã tối rồi.
Tối nay không nhìn thấy trăng sao chỉ có màn đêm đen như mực giống như một bóng đen khổng lồ chụp xuống vậy.
Cảm thấy cánh tay trên vai cô ngày càng thắt chặt, cô liền dựa càng sát vào anh.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra từ khi kết hôn đến giờ mỗi lần sau khi ăn cơm ở nhà lớn ra về anh đều ôm cô như vậy đặc biệt là mùa thu đông lạnh lẽo, anh sẽ ôm cô thật chặt..
Cô luôn cho rằng chỉ là tỏ ra ân ái với cô khi trước mặt ba cô mà thôi, chỉ là diễn thôi nhưng bây giờ nghĩ lại, nghĩ kỹ thì có thể không phải.. đúng không?
Đi đến trước xe, anh mở cửa xe giúp cô, chờ cô lên xe xong tự mình mới ngồi vào ghế lái, nhìn sang bên cạnh phát hiện cô lại ngây người rồi, đến dây an toàn cũng quên chưa cài vì thế lại cúi người cài dây an toàn cho cô.
Hơi thở của anh lập tức phả xuống mặt, tim cô lại hoảng lên như trên mấy tầng mây hoang mang lại giống như hơi nước đang bốc ra, hô hấp khó khăn.
Tinh cảnh như thế này rất quen thuộc. Anh không phải lần đầu tiên giúp cô cài dây an toàn chỉ là trong hai năm vừa rồi bởi vì có chút tâm tư muốn từ bỏ, oán hận nên những chi tiết nhỏ thế này đề bị cô xem nhẹ cả..
Có câu nói như thế này, khi bạn cảm thấy một người là tốt thì dù anh ta có cả ngàn điều không tốt đi chăng nữa thì anh ta vẫn là tốt; khi bạn thấy anh ta không tốt thì dù anh ta có làm ngàn vạn việc tốt thì bạn cũng cảm thấy anh ta không tốt.
Cô không hiểu anh bây giờ trong mắt cô rốt cuộ là người trước hay người sau nữa..
Chỉ là cảm thấy thật ra mỗi khi Lục Hướng Bắc cúi người xuống từ góc độ của cô có thể thấy mặt nghiêng của anh, một mặt nghiêng hoàn mĩ làm động lòng người, mũi như được cắt gọt, mắt hơi sâu, lông mi dài hơi vểnh lên, đôi mắt long lanh sâu không nhìn thấy đáy giống như nửa che nửa giấu, đôi môi mỏng nhưng lại có màu đỏ tự nhiên, trong không khí hơi lạnh xem ra lại ấm áp như vậy, ấm áp đến muốn làm người ta muốn dán lại gần vồ lấy ấm áp của anh.