Cuộc họp buổi chiều diễn ra rất thuận lợi, Đồng Tri Hành tức ba của Đồng Nhất Niệm rất hài lòng với công tác tháng này. Bản tổng kết mà Đồng Nhất Niệm viết dĩ nhiên được ba khen ngợi, chỉ có Lục Hướng Bắc sau khi đọc tổng kết không biết tại sao lại nhăn mày. Đồng Nhất Niệm không biết anh còn chỗ nào chưa vừa ý.
Tối đến đương nhiên phải về nhà chính ăn cơm. Đồng Nhất Niệm rrất không thích việc này. Ngày cô ghét nhất trong tuần chính là cuối tuần bởi vì phải về nhà gặp mẹ nhỏ và em gái Đồng Nhất Lăng.
Mẹ của Đồng Nhất Niệm qua đời khi cô mới ba tuổi, ba cô, một năm sau thì đi bước nữa, kết hôn với một minh tinh rất nổi tiếng lúc bấy giờ. Khi cô năm tuổi thì có thêm một em gái. Là con gái của mẹ kế, em gái cô từ nhỏ đã trở thành viên ngọc quý trong tay ba mẹ. Còn viên ngọc không có mẹ là cô đã mất đi hào quang chỉ lặng lẽ ngồi một bên nhìn em gái được nhận hết yêu chiều của cha mẹ.
Những gia đình khác thì em gái phải mặc lại những quần áo chị đã mặc qua, dùng đồ đã dùng qua của chị gái. Còn như gia đình của cô thì khác. Tuy rằng chưa đến lượt cô dùng đồ thừa của em gái nhưng ít nhất đồ cô có được đều là do mẹ nhỏ cho em gái chọn trước rồi cô ấy không cần thì mới cho cô. Cô không ngưỡng mộ, sự thật là như vậy.
Đạo lý trẻ con không có mẹ như một ngọn cỏ này cô đã hiểu từ khi còn rất nhỏ. Có điều cô cảm thấy mình ở Đồng gia như người ngoài, còn mẹ nhỏ, em gái và ba cô mới đúng là một gia đình. Vì vậy, ở độ tuổi chưa hiểu được yêu là gì, khi ba cô gả cô cho Lục Hướng Bắc, cô không do dự mà chấp nhận. Một nửa nguyên nhân là vì kết hôn sẽ được chuyển ra ngoài ở. Chuyển ra ngoài sẽ không cần đối mặt với gương mặt cười giả dối của mẹ nhỏ và em gái nữa, thậm
chí cả sự lãnh lẽo thường xuất hiện nữa. Nhưng ba cô lại kiên quyết đặt ra quy định thứ sáu hàng tuần phải về nhà ăn cơm và còn phải ở lại. Lục Hướng Bắc luôn nghe lời ba cô, mỗi tuần đều chọn loại rượu ba cô thích mang về cùng ông uống vài ly. Hôm nay cũng vậy, rượu đã được Lục Hướng Bắc chuẩn bị sẵn trong xe, là rượu Vintage Lafite, không biết anh mua với giá cao như thế nào nữa.
"Đồ tay sai!" Khi Lục Hướng Bắc đưa rượu cho ba cô, Đồng Nhất Niệm liền lẩm bẩm. Ngay lập cô tức bị Đồng Tri Hành mắng cho một trận: "Con vừa nói gì thế? Ba thấy Lục Hướng Bắc còn có lòng vơid ba hơn là con, trong lòng con có khi nào có người ba này hay không?"
Đồng Nhất Niệm quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Trong lòng hay trong mắt mẹ con trên trời cũng có ba đấy!"
"Con nha đầu này!" Đồng Tri Hành đang ở trên xe liền phải giơ tay cốc đầu cô một cái.
Mọi khi đều như vậy, hai người cha và con gái chỉ cần gặp nhau là tranh cãi. Dây dẫn cháy của cuộc tranh cãi luôn là mẹ của Đồng Nhất Niệm.
"Ba, Niệm Niệm không hiểu chuyện, ba đừng chấp cô ấy làm gì!" Lục Hướng Bắc kịp thời nói đỡ cho cô.
"Đây là chuyện giữa tôi và ba, người ngoài đừng chen vào!" Đồng Nhất Niệm biết chỉ cần cô nhắc đến từ "người ngoài" là Lục Hướng Bắc sẽ không vui nhưng cô vẫn cứ nhắc. Có điều người chịu khổ lại là cô, người ba ngồi ghế sau lại " tặng"cô một cốc vào đầu: "Ai nói Lục Hướng Bắc là người ngoài, ba thấy con mới giống người ngoài đấy!"
Đồng Nhất Niệm cũng đã quen rồi, mỗi lần cô nói gì liên quan đến Lục hướng Bắc thì người bị đánh luôn là cô. Không biết Lục Hướng Bắc cho ba cô uống thuốc gì mà ông lại thích anh như vậy.
********Hết chương 14