Xe đột nhiên rung lên.
Ánh mắt lấp lánh của anh nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh dừng xe lại quay đầu nhìn cô: « Niệm Niệm, cưới em là đường tắt tốt nhất mà mỗi người đàn ông đang theo đuổi thành công có thể đi, nếu như cứ coi là anh có mục đích đi vậy thì đó là mục đích ban đầu của anh. »
Cô yên tĩnh lắng nghe nhìn đừng đợt mưa rơi xuống cửa xe, những giọt mưa đạp vào cửa xe tách tách giống như là đang đập vào tim cô vậy.
Lúc lâu sau khóe môi cong lên thể hiện một nụ cười: « Sau đó dần dần, dần dần yêu em đúng không? »
Lục Hướng Bắc nắm lấy tay cô, nhiệt độ tay anh làm nóng da cô: « Đúng vậy. »
Cô không hề cử động cười thành tiếng: « Cuộc đời tôi thật sự con mẹ nó đúng là một câu chuyện tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết! »
« Niệm Niệm, em không tin à? » - Tay còn lại của anh giữ vai cô xoay người cô đối diện mặt anh.
Cô hơi ngẩng đầu nhìn thẳng anh, đôi mắt vô cùng đẹp đẽ lại quen thuộc đó mỗi lần đều chứa những nội dung không giống nhau, cảm giác xa lạ không giống nhau.
Cô đột nhiên lấy tay che mắt anh thấp giọng nỉ non: « Không, em tin, Lục Hướng Bắc, em tin.. »
Sau đó liền dán lấy môi anh.
Lục Hướng Bắc, em thuyết phục bản thân tin nên em tin. Nhưng em cần thuyết phục bản thân em đã anh có hiểu không?
Lưỡi cô chủ động thám hiểm trong miệng anh, anh rất nhanh liền nhiệt tình hơn cả cô. Mưa lớn không ngừng trơn trên mặt kính xe để lại trên khính những vệt nước dày, làm mờ tầm nhìn của người trong xe.
Hôn nồng nhiệt xong anh liền ôm cô tỏ vẻ xin lỗi: « Xin lỗi, Niệm Niệm, anh đã đồng ý với em là sẽ không để em phiền lòng về Oanh Oanh và Ngũ Nhược Thủy nhưng hôm nay lại nuốt lời rồi.. »
Ngón tay cô chặn môi anh không muốn để anh nói tiếp, ánh mắt nóng bỏng thân thiết tràn đầy mong chờ: « Không, không phải như vậy, Lục Hướng Bắc, anh đã từng nói chuyện của chúng ta là yêu hoặc không yêu chứ không liên quan gì đến người khác, bọn họ không thể làm tổn thương em. Oanh Oanh, Ngũ Nhược Thủy đều không liên quan đến em, em không sợ họ. Người có thể làm tổn thương em chỉ có anh thôi, anh có hiểu không? »
Nói xong cô buông tay lặng lẽ nhìn anh, chờ anh nói gì đó.
Nhưng anh chỉ ôm chặt cô xin lỗi bên tai cô: « Xin lỗi, Niệm Niệm, xin lỗi.. anh sẽ không bao giờ tổn thương em.. không bao giờ.. »
Trong lòng cô chua xót có chút thất vọng nhưng vẫn ôm lấy anh, cùng hít thở với anh giống như muốn khắc hơi thở của anh vào phổi của mình.
Anh bắt đầu hôn cô, hôn cổ cô, tai cô. Cô biết khi anh không hôn môi cô mà chuyển sang hôn cổ cô và tai cô là muốn ra tín hiệu muốn cô. Cô không kháng cự lặng lẽ hồi đáp, xót xa trong lòng cũng tăng lên.
Đột nhiên anh buông cô ra khởi động xe, tăng tốc về nhà. Vừa mở cửa nhà liền không kịp đóng cửa, không đợi cô cởi giày liền ôm chặt lấy cô bắt đầu hôn tới tấp.
Vừa cấp thiết vừa hoang dã, sau khi anh lấy chân đạp cửa liền bắt đầu cởi quần áo của cô, chỉ nháy mắt cô liền trần chuồng bị anh bế vào phòng ngủ.
Cô buông thả bản thân trầm luân vào sự nhiệt tình anh mang đến, dần dần bị anh đốt lửa, bị anh định đoạt, cùng anh lên trời xuống đất.
Cô không biết làm tình thể hiện điều gì có thể là giãi bày, có thể là che giấu, cũng có thể là bù đắp, bù đắp những khoảng trống không thể nói ra kia..
Nhưng cô không muốn kháng cự, dù sao quá trình này cô cũng rất hưởng thụ. Giống như mặt trời mọc ngày hôm đó, dù cho bọn họ không nhìn thấy nhưng mặt trời vẫn mọc ở nơi đó. Giống như tình yêu cô dành cho anh dù thừa nhận hay không thì cũng vẫn ở đó..
Vì thế cô điên cùng anh, ngốc cùng anh, phát rồ cùng anh..
Giống những ngày ở thành phố G, làm xong thì ăn cơm, ăn xong lại làm, liên tục cho đến khi gân cốt rã rời, ngay cả cử động một chút cũng cảm thấy vô lực liền đi vào giấc ngủ.
Thông thường dung túng quá độ kết quả sẽ là ngủ say sưa nhưng đêm này giấc ngủ của Đồng Nhất Niệm lại không được yên ổn, chỉ cần anh hơi động là cô sẽ tỉnh, cô cũng không biết là tại sao, lẽ nào trong tiềm thức còn sợ anh bỏ đi sao?
Chỉ là sau khi anh lật người lần nữa cô không ôm eo anh nữa, hơi thở đều đều, tứ chi thả lỏng giống như đang ngủ say.
Cô nghe thấy anh nhẹ nhàng gọi: « Niệm Niệm? Niệm Niệm? »
Cô mặc kệ anh..
Sau đó cô nghe thấy tiếng anh nhẹ nhàng rời đi, và cả tiếng anh đóng mở cửa phòng ngủ.
Chờ anh đi rồi cô cũng âm thầm rời giường mở hé cửa phòng ngủ nhíu mắt cố nhìn ra ngoài. Trong bóng tối chỉ có ánh sáng tèm nhèm từ phòng bếp vọng lại, là ánh sáng từ màn hình đi động.
Không lâu sau cô nghe thấy tiếng di động rung, là ai gửi tin nhắn đến vậy?
Cô cúi đầu nhẹ cười, trong lòng lạnh lẽo trở về giường.
Sau vài phút anh cũng trở lại nhẹ nhàng nằm cạnh cô, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ
lên trán cô, đêm lại yên tĩnh trở lại.
Cô để anh ôm không động đậy.
Khóe mắt lại ươn ướt, cô sợ anh phát hiện ậm ừ như nói mơ, giống như là không hài lòng anh làm phiền cô, lật người để nước mắt lặng lẽ rơi trên gối.
Ngày thứ hai cô dậy rất sớm, giả vờ ngái ngủ vươn tay ra mò mẫm bốn phía, mò thấy đi động của anh liền cầm lấy.
Anh cũng rất dễ tỉnh liền dậy nhìn thấy cô cầm di động cũng không có vẻ gì lạ cười hỏi: « Dậy sớm như vậy? Muốn làm gì đó? »
« À, em định lấy báo thức xem xem mấy giờ rồi không biết sao lại lấy phải di động của anh. » - Cô giả vờ vô tình lật tìm phát hiện lịch sử cuộc gọi đêm qua bị anh xóa rồi.
Hừ, thảo nào anh có thể bình thản như vậy.
Ném di động lên người anh, cô quay người tiếp tục ngủ: « Còn sớm như vậy đừng có làm ồn em, để em ngủ thêm lúc nữa đi! »
« Vậy sao? » - Anh chồm lên người cô, hôn tai cô: « Sao anh lại cảm thấy giống như cô vợ nhỏ nhìn trộm**của chồng vậy? "
" Ai nhìn trộm anh chứ? Mau xuống đi, em còn muốn ngủ nữa! "– Cô lật tay đuổi anh đi nhưng lại bị anh bắt được. Lưỡi anh bắt đầu từ tai cô một đường liếm xuống, tai, cổ, vai, lưng, nốt ruồi chu sa trên lưng cô là trọng điểm của anh, liên tục hôn chỗ đó.
Cô biết, cảm quan của cô lại đang thức tỉnh..
Còn anh lại tiếp tục đi xuống đến eo, đến xương cụt, đến.. cho đến bông hoa mê hồn..
Anh tiến vào từ phía sau cô, kéo đôi chân dài của cô để nó cuốn lấy eo anh, Khi anh đi vào cô thoải mái nâng người nghênh đón anh.
Anh giữ eo cô để hai cánh tay cô uốn ngược lại quấn quanh cổ anh.
Anh có một cảm giác muốn vỡ òa, không thể tưởng tượng được cô có thể dẻo dai đến vậy..
Nhưng vẫn không dám quá mạnh sợ làm đau cô, chỉ dịu dàng, chầm chậm ra vào nhưng lại có được cảm giác hoàn toàn khác biệt, khoái ý thật lâu, thật hạnh phúc giống như những sóng nước lăn tăn có thể chảy như vậy suốt đời.
Còn cô dưới sự sủng ái nhu tình chậm rãi của anh giống như chú bướm đậu trên cành cây khô đang đón gió nhảy múa, linh hồn từ từ bay cao, cảm giác lâng lâng hư ảo có thế nào cũng không thể hạ xuống, cũng thà rằng vĩnh viễn không hạ xuống..
Cô càng lúc càng rõ ràng bản thân yêu anh biết bao nhưng cô lại không biết làm thế nào để yêu anh. Nếu như đây xem là cách cô bày tỏ tình yêu thì liệu anh có như vậy không?
Có lẽ lấy làm tình lấp đầy thời gian của bọn họ, bọn họ sẽ không còn thời gian để nghĩ việc khác.
Cô tình nguyện trầm luân trong tình yêu mà anh mang đến.
Ngày chủ nhật cô quay về thành phố G, là đích thân anh đưa cô đến sân bay. Không giống với lần anh quay về, anh không có ngượng ngùng như cô mà ôm chặt lấy cô trước khi vào khu kiểm tra, giống như những người đang yêu đương nồng thắm bịn rịn không lỡ rời xa, cho đến khi phát thanh thông báo giục giã anh mới buông tay, hôn lên môi cô rồi mới để cô đi.
Khi Đồng Nhất Niệm lên máy bay vẫn cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng trên môi mình, cô ôm ngực tự hỏi nếu đây còn không phải là yêu thì cái gì mới là yêu đây?
Có điều cô mới ở thành phố G một tối. Tối hôm đó Kiệt Tây gọi điện báo đồ cô cần đã có.
Vì thế đến thứ hai đến công ty cô liền sắp xếp hết công việc trong vòng một tuần, Hà Dũng gọi điện đến nói không mua được vé tàu hỏa nên xin nghỉ thêm một ngày, cô liền đồng ý, tiện thể cũng cho mình nghỉ tiếp. Vào chiều thứ hai lại quay về nhà.
Đầu tiên đến cửa hàng lấy đồ sau đó về công ty.
Đây có lẽ là bất ngờ lớn hơn nữa, cô nghịch ngợm ra tay với tất cả các thư ký không cho bọn họ thông báo trước với Lục Hướng Bắc.
Văn phòng của anh đang khóa, cô nhẹ nhàng xoay khóa cửa nghe thấy tiếng anh đang nói:" Nhược Nhược ở trước mặt anh nói bừa mà anh còn tưởng con bé biết gì đó.. "
Sau đó anh nghe thấy tiếng cừa liền quay đầu lại nhìn thấy cô liền ngạc nhiên.
Thì ra anh đang gọi điện thoại..
Trong hai ngày ở cùng với cô nh không hề gọi điện cho bất kỳ ai, xem ra cô quả thật nên đi thành phố G..
" Niệm Niệm? Sao lại về rồi? "– Anh lập tức ngắt điện thoại sự bất ngờ ban đầu dần chuyển biến thành sự vui mừng.
Cô bĩu môi, mắt cười:" Em nhớ anh. "– Đây là lần cô điệu nhất trong đời..
Anh lại ra vẻ bình tĩnh dang rộng hai tay:" Mau vào lòng anh!"