Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Vẫn là có chuyện xảy ra..


trước sau

Hình như cũng giống như các đêm bình thường khác, rất bình yên, rất yên ắng, yên ắng đến làm cho người ta có ảo giác ấm áp nhưng tất cả lại hình như có gì đó đã khác đi..

Là điều gì đã khác đi? Đồng Nhất Niệm không nói rõ được.

Nhưng Lục Hướng Bắc từ đầu đến cuối đều không nhắc gì liên quan đến chiếc áo sơ mi tím kia, cô cũng không biết có nên nhắc đến không, cuối cùng vẫn không dám đối mặt trực tiếp với anh, đành trốn tránh đôi mắt kia của anh.

Khi tắm cô lật tìm giỏ để đồ, bên trong có chiếc áo sơ mi tím đang nằm đó.

Tim cô như nhảy lên vội vàng lấy cái áo sơ mi ra xem, hai cái khuy trên tay áo đã biến mất.

Trong lòng lạnh toát, áo cũng rơi xuống..

Khóa cửa phòng tắm vang lên, là anh mở khóa.

Ánh mắt anh rơi xuống chiếc áo sơ mi nằm trên đất hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục bình thường đi đến lấy khăn tắm khoác lên người cô: "Tắm xong rồi còn không mặc quần áo vào, cẩn thận bị cảm lạnh."

Anh cúi người nhặt áo sơ mi lên cho lại vào giỏ, ôm lấy cô: "Xin lỗi, món quà đầu tiên em tặng anh vậy mà lại bất cẩn làm rơi mất khuyáo rồi.."

Chỉ là rơi mất sao?

Nếu như chỉ là rơi mất thì còn may..

Như vậy có phải là anh không biết đó là máy nghe lén.

Có thể thật sự là vậy..

Lúc này cô vô cùng hy vọng cúc là thật sự bị rơi mất..

Cô ôm lấy eo anh, dựa vào ngực anh cười: "Không sao, nếu như anh thích lần sau em lại tặng anh một bộ mới."

Anh không nói gì, chỉ hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cô, sau đó bế cô khỏi phòng tắm.

Anh đặt cô lên ghế sô pha, mở ti vi cho cô xem, mình thì đi tìm máy sấy tóc đến cẩn thận sấy tóc cho cô.

Đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho cô. Đồng Nhất Niệm nheo nheo mắt hưởng thụ cảm giác tay anh dịu dàng vuốt ve tóc mình, gió ấm từ máy sấy tóc thổi ra làm cô dễ chịu muốn rụt cổ, tiếng gió thổi ồn ào cũng trở lên ấm áp dễ chịu.

Cảnh tượng này hạnh phúc đến mức làm Đồng Nhất Niệm nghi ngờ tính chân thực của nó.

Đây là cô và Lục Hướng Bắc sao?

Cô và anh có thể ấm áp hài hòa như vậy sao?

Cô lặng lẽ cấu vào đùi mình, đau làm cô chau mày, cô chắc chắn không phải là đang mơ

Ngẩng đầu lên nhìn thấy biểu cảm chăm chú nghiêm túc của anh, trong lòng liền trở lên mềm mại, ấm áp. Đó là anh, không sai!

Anh nhéo mũi cô: "Nhìn gì mà nhìn? Có sấy tóc cũng không ngoan ngoãn nổi! Ngồi yên đừng ngọ nguậy!"

Cô rụt cổ cười, co người trên sô pha, nhắm mắt. Nếu như bức tranh này là món quà Lục Hướng Bắc tặng cô thì dù có là một trăm viên kim cương cô cũng không đổi, dưới gió ấm của máy sấy cô liền ngủ mất lúc nào không hay..

Nhưng cô lại nằm mơ, trong giấc mơ toàn là Lục Hướng Bắc.

Lục Hướng Bắc lái xe như bay trên đường bỗng nhiên một chiếc xe rẽ vội xuất hiện đâm vào xe Lục Hướng Bắc. Cô nhìn thấy đầu Lục Hướng Bắc đập vào cửa kính rất nhiều rất nhiều máu.

Đột nhiên lại có rất nhiều xe máy chạy đến, trên tay những người đó còn có súng, tất cả đều bắn về phía Lục Hướng Bắc, trên người anh có rất nhiều vết đạn bắn, máu chảy ròng ròng.

Cô không biết mình ở đâu nhưng lại có thể nhìn thấy cảnh đó rất rõ ràng, cô rất muốn chạy đến bên anh nhưng lại không có đường đi.

"Lục Hướng Bắc! Lục Hướng Bắc!" – Cô liều mạng gọi, không biết phải làm sao.

Lại nhìn thấy anh nằm trong vũng máu, mệt mỏi mở mắt, đôi mắt trong vũng máu mơ hồ nhưng vẫn sáng như sao, nụ cười của anh nhẹ như đang nở hoa trong máu tươi, anh yếu ớt mấp máy môi, nói đi nói lại: "Niệm Niệm, anh yêu em, Niệm Niệm, anh yêu em.."

Tim cô vô cùng đau đớn bỗng nhiên khóc thành tiếng..

Trong bóng tối, đau đớn của cô vô cùng rõ ràng, anh vốn không ngủ sâu nên bị cô đánh thức. Tỉnh lại liền thấy cô nắm chặt cánh tay mình, trên mặt toàn là nước mắt..

"Niệm Niệm, em làm sao vậy?" – Anh lay tỉnh cô.

Mở mắt trong bóng tối liền nhìn thấy bóng anh, ngay lập tức khóc òa, ôm chặt lấy anh không buông tay.

Thì ra anh vẫn ở đây. Thật may, anh vẫn ở đây, chỉ là ngủ mơ thôi!

Cô nhớ anh từng tỉnh dậy sau cơn ác mộng nói với cô anh mơ thấy Như Kiều chết, tai nạn xe, súng bắn, chảy rất nhiều máu. Chắc là do cô có ký ức sâu sắc với đoạn đối thoại đó nên mới có thể mơ một giấc mơ như vậy..

Anh ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Là ác mộng sao? Đừng sợ.. mơ đều là giả thôi.."

Cô nức nở rất muốn giãi bày với anh: "Lục Hướng Bắc, em mơ thấy.. mơ thấy.."

"Mơ thấy cái gì rồi?" – Anh kiên nhẫn đợi cô nói tiếp giống như đợi một đứa bé.

Cô cảm thấy giấc mơ như vậy vẫn là không nên nói với anh thì hơn, từ từ nình tĩnh lại cô sụt sịt nói: "Em mơ thấy mấy thứ đáng sợ.."

Anh liền cười trong đêm tối một cách trầm ấm, mạnh mẽ. Tai cô dán lên ngực anh toàn là tiếng vọng đang cười của anh: "Mơ thấy ma rồi à, cô gái ngốc!"

Bỗng nhiên liền thấy không sợ nữa..

Bởi vì anh ở đây.

Bời vì cô áp vào ngực anh..

Cô nhớ lại tối qua mình ngủ quên trên sô pha mà sao giờ lại nằm trên giường rồi? Nằm bên cạnh anh nữa? Tất nhiên là anh bế cô rồi..

Không nhớ rõ đọc được từ quyển sách nào đoạn này,
người khi đang ngủ chính là lúc thiếu cảm giác an toàn nhất, bời vì khi đó con người hoàn toàn không có ý thức. Nếu như bạn có thể yên tâm ngủ bên cạnh một người thì có nghĩa là bạn rất tin tưởng người đó.

Cô hơi cười càng giúc vào vòng tay ấm áp của anh.

Cô nghĩ cũng chỉ là mơ mà thôi, tất cả đều rất yên tĩnh, tất cả hoảng sợ và bất an đều là do bản thân nghĩ quá nhiều rồi..

Nhưng buổi sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn, di động của Lục Hướng Bắc đã vang lên. Mới có một chuông anh đã nhận máy.

Đồng Nhất Niệm bây giờ mới nhận ra anh để di động ngay bên gối, chắc là đang đợi điện thoại..

Không biết đối phương nói gì, cô phát hiện mặt anh bỗng nhiên tái mét..

Tim cô bắt đầu lo lắng, muốn nghe anh nói gì đó nhưng anh không hề nói gì mà ngắt điện thoại..

"Làm sao thế?" – Cô bắt lấy tay anh.

Anh vốn chỉ nhìn chằm chằm phía trước sau khi nghe thấy cô hỏi chỉ trả lời một câu "Không có gì." bèn không để ý đến cô nữa tự mình rời khỏi giường.

Không vệ sinh cá nhân cũng không nói bữa sáng làm thế nào, anh không hỏi Đồng Nhất Niệm khi nào về thành phố G, cả người anh trở lên rối loạn.

Đồng Nhất Niệm chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, cô có thể thấy anh rất bồn chồn thậm chí rất tức giận.

Trước giờ anh luôn bình tĩnh trước mọi phong ba, dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì đến tay anh đều được xử lý gọn gàng không dấu vết?

Cô rất muốn hỏi anh nhưng lại không có cơ hội hỏi. Bởi vì Lục Hướng Bắc hoàn toàn mất khống chế, cứ như trong phòng này không có cô tồn tại nữa vậy.

Anh thích tập gym, trong nhà có một phòng là phòng tập gym. Anh nhốt mình trong phòng gym một mình đấm bao cát.

Dù có đóng cửa phòng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng đấm đá bùm bụp. Lục đầu anh chỉ lặng lẽ đánh sau đó tiến vào trạng thái còn nghe thấy tiếng hét của anh kèm theo..

Từng tiếng hét lớn cùng với tiết tấu đánh đấm mang theo sự giận giữ giống như tiếng gầm của hổ báo sư tử đang tùy ý giải phóng hận thù của bản thân..

Cô chưa từng nghe anh hét như vậy bao giờ, anh là một người điềm đạm như vậy cơ mà.

Cô rất muốn mở cánh cửa kia ra đến trước mặt anh hỏi Lục Hướng Bắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Em là vợ của anh, em muốn cùng chia sẻ với anh, em bằng lòng chia sẻ vơi anh.

Nhưng cô cảm thấy thứ thật sự ngăn cách giữa cô và anh không phải là cánh cửa đó mà là một cánh cửa vô hình khác giữa bọn họ còn khó phá hơn cánh cửa này..

Điều duy nhất cô có thể làm là ngồi bên cửa lặng lẽ chảy nước mắt, nghe anh gào thét, từng quyền từng cước như đang đánh vào tim cô, rất đau, rất đau..

Không biết là qua bao lâu, hai bên má cô tràn đầy vệt nước mắt thì chuông cửa vang lên.

Cô nghe thử động tĩnh trong phòng tập thì thấy anh hình như không có ý định gì là muốn đi ra liền lau nước mắt đứng dậy nói với máy liên lạc nội bộ: "Xin hỏi là vị nào vậy?"

"Xin chào, chúng tôi là công an hình sự, có vụ án cần tìm Lục tiên sinh phối hợp điều tra, xin hỏi anh ấy có nhà không?"

Trong lòng cô lạnh toát, án hình sự sao? Có liên quan gì đến anh chứ?

Đang còn do dự có nên gọi anh không thì nhìn thấy cửa phòng mở ra, người anh toàn mồ hôi không hề nhìn cô, ngữ điệu bình tĩnh một cách bất ngờ: "Cứ mở cửa đi, anh đi tắm một cái." - Chỉ trong một hai giây anh liền giống như không hề có chút bất ổn trong tâm trạng nào vậy. Vậy cái âm thanh cô nghe thấy từ phòng gym truyền đến kia là ảo giác của cô sao?

Không có thời gian nghĩ nhiều cô liền mở cửa, sau vài phút có hai cảnh sát mặc đồng phục đứng trước cửa nhà, tốc độ tắm của Lục Hướng Bắc cũng rất nhanh, thời gian gần như nhau đã quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt cô.

"Xin chào, chúng tôi là cảnh sát hình sự." – Hai người cảnh sát xuất trình thẻ cảnh sát cho họ xem: "Sáng hôm nay, tại khu Nam Loan phát hiện một thi thể nữ, bước đầu nhận định đó là Oanh Oanh của câu lạc bộ đêm Bách Lạc. Được biết người này trước khi chết có quan hệ khá thân thiết với Lục tiên sinh vì thế xin mời Lục tiên sinh cùng đi với chúng tôi để phối hợp điều tra."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện