Thoải mái ôm lấy cánh tay Kiệt Tây cười: "Lục Hướng Bắc, lời hứa của anh vẫn đẹp đẽ như vậy! Nếu như anh thật sự không muốn làm tôi đau vậy thì buông tha cho tôi được không? Lẽ nào anh không biết ở cùng với anh chính là việc làm tôi đau nhất đấy?"
Trước đây cô sẽ không nói những lời này trước mặt Kiệt Tây nhưng bây giờ thật sự là không muốn có một chút lưu luyến nào nữa rồi..
"Nhưng được ở bên em là chuyện hạnh phúc nhất của anh.." Giọng nói của anh cùng với gió đêm dễ chịu nhẹ nhàng thổi đến.
Rõ ràng là một câu bày tỏ tình ý nhưng nghe vào tai lại làm cho người nghe tan nát trái tim. Đồng Nhất Niệm lại dễ dàng bị anh nhóm lên ngọn lửa tức giận: "Lục Hướng Bắc, anh có thể đừng ích kỷ như vậy có được không!"
Kiệt Tây nghe thấy hai người cãi nhau cũng rất tức giận kéo lấy tay cô: "Niệm Niệm, đi thôi, không cần phí lời với loại người này làm gì, nói nhiều cũng vô dụng thôi!"
Mắt Lục Hướng Bắc nhìn chằm chằm vào tay hai người nắm lấy nhau, hào quang trong mắt dần trở lên cô đơn: "Niệm Niệm, giận dỗi ở ngoài nhiều ngày như vậy rồi cũng nên về nhà rồi!"
Đồng Nhất Niệm trừng mắt với anh chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân muốn xông hết lên đỉnh đầu, tức đến ngực phập phồng. Anh vẫn cho rằng cô chỉ là hờn giận, đang bộc phát thôi sao?
Dưới sự giận dữ cô liền buông tay Kiệt Tây ra nói với cậu: "Kiệt Tây, lên xe chờ chị, chị sẽ đến ngay."
"Niệm Niệm.." Kiệt Tây lúc đầu không chịu, nắm tay cô không buông.
Sắc mặt Đồng Nhất Niệm dịu lại: "Kiệt Tây, không sao đâu, anh ta không dám làm gì chị đâu! Chị chỉ là muốn nói vài câu với anh ta thôi!"
Kiệt Tây giận dữ buông tay, giận giữ lườm Lục Hướng Bắc: "Cho tiền anh ta cũng không dám nếu không em sẽ cho anh ta biết tay!" Trút bực tức xong Kiệt Tây liền quay về xe nhưng lại mở hết đèn xe lên soi về Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm như sợ bỏ qua mất tranh chấp nào đó của bọn họ. Chỉ sợ Lục Hướng Bắc sẽ gây bất lợi cho Đồng Nhất Niệm, nếu xảy ra tình huống đó cậu sẽ có thể xông lên cứu người.
Đồng Nhất Niệm chờ cho Kiệt Tây lên xe rồi mới quay lại nhìn Lục Hướng Bắc, đưa ra quân bài cuối cùng mà bản thân có thể dùng để ép Lục Hướng Bắc thỏa thuận ly hôn, theo cô thì cũng là quân bài tất thắng.
"Lục Hướng Bắc với tình hình bây giờ thì đã không thể để anh suy nghĩ nữa rồi, đừng quên anh còn có điểm yếu trong tay tôi, chỉ cần anh đồng ý ly hôn thì tôi sẽ giúp anh giữ bí mật nếu không tôi sẽ thật sự tìm đến Hạ Tử Du và nói với anh ta ý đồ của anh." Cô vừa nói vừa nắm chặt tay, đây là đường lui cuối cùng của cô, Lục Hướng Bắc chắc sẽ đồng ý. Như vậy cô có thể trong thời gian nhanh nhất làm xong thủ tục ly hôn dù sao thỏa thuận ly hôn là cách ly hôn nhanh nhất. Nếu phải lên tòa thì sẽ là một quá trình rất dài dòng.
Lục Hướng Bắc nhìn cô rất lâu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt. Đồng Nhất Niệm không dám nhìn nụ cười đó, trong lòng bắt đầu lo lắng. Trực giác nói với cô sự việc sẽ không thuận lợi như cô nghĩ, anh lại dở trò gì đây?
Cô nghe thấy giọng nói rõ ràng của anh vang lên: "Đi đi, Niệm Niệm, giữa em và bí mật thì không cần suy nghĩ anh cũng sẽ chọn em. Em có thể đi nói với Hạ Tử Du rồi sau đó nhìn anh cũng có kết cục như Oanh Oanh, vào một tối nào đó trên đường về nhà chết bất đắc kỳ tử trong xe."
"Lục Hướng Bắc!" Đồng Nhất Niệm hét lên, trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt làm cô có một suy nghĩ muốn bóp nát cái bản mặt thối nát kia của anh.
Trước mặt cô anh giống một ngọn núi lớn, cô vĩnh viễn không thể lay động được anh. Dù cô có sử dụng bất kỳ chiêu thức nào anh vẫn sừng sững ở đó, phát điên lên chỉ có cô, uất hận cũng chỉ có cô, ngạt thở cũng là cô, đau muốn chết cũng vẫn là cô!
Giống như bây giờ cô lấy ra một chiêu mà bản thân tưởng rằng có thể giết anh trong chớp mắt mạnh mẽ tấn công nhưng đến chỗ anh thì chỉ với một nụ cười là nhẹ nhàng hóa giải. Thế nên bảo sao cô không phát điên được!
Cô cắn môi tức đến run người mới có thể kìm chế không cào lên bản mặt kia, còn tức giận trong lòng làm cô muốn sắp phát nổ rồi!
Mà cô cũng không thể đi tìm Hạ Tử Du được..
Cô đã quên mất trước mặt Lục Hướng Bắc, cô luôn trong suốt, mãi mãi là người thất bại! Anh hiểu rất rõ tính cách của cô còn thản nhiên nói dễ nghe như vậy, giữa cô và bí mật sẽ không do dự mà chọn cô..
Anh ngây người tại chỗ nhìn cô tức giận.
Nụ cười của anh nở rộ dưới ánh sáng đèn xe trong đêm thật sự rất đẹp có thể làm người ta liên tưởng đến pháo hoa nở rộ trong trời đêm.
Hai tay anh đặt trên vai cô, trong giọng nói mang theo âm mũi vẻ thành thật: "Niệm Niệm, cuộc đời mỗi người đều có nhiều gian nan, vượt qua rồi thì sẽ là ngày dài tháng rộng nhưng nếu như lựa chọn chạy trốn thì rất lâu về sau khi nhớ lại có thể sẽ thấy hối hận cả đời."
Cô không nói gì, cô không muốn động não nghĩ những lời đầy thâm sâu của anh, tự bản thân cô còn không chịu nổi nữa thì quan tâm đến những gian nan của anh làm gì.
Thấy cô không nói gì anh lại nói tiếp: "Niệm Niệm, hôn nhân của chúng ta cũng vậy, anh biết ở nhiều phương diện anh còn làm chưa được tốt, giữa chúng ta còn tồn tại rất nhiều vấn đề nhưng ly hôn có thể giải quyết vấn đề sao? Ly hôn rồi em sẽ không yêu anh nữa sao? Thật ra ly hôn mới là đang trốn tránh vấn đề. Niệm Niệm, anh biết thói quen của em, mỗi khi gặp phải vấn đề đều thích để bản thân mình giống như đà điểu giấu kĩ đầu đi. Nhưng Niệm Niệm, lần này hãy cho anh một chút thời gian, cũng cho bản thân một chút tự
tin và dũng khí. Anh biết điều này rất khó bởi vì đến chính bản thân anh cũng phải tranh đấu rất lâu mới có đủ dũng khí. Nhưng Niệm Niệm hãy thử một lần đi được không?"
Đồng Nhất Niệm lặng lẽ nhìn anh, nghe giọng nói dễ nghe động lòng người của anh cứ lơ lửng bên tai nhưng lại không tìm được bất cứ lý do nào để nghe vào tai những lời của anh, chỉ có câu "Ly hôn rồi em sẽ không yêu anh nữa sao?" là vào đầu.
Cô cười chế giễu, anh cũng chẳng phải là ăn chắc cô yêu anh nên mới không cố kị gì sao? Đến cả cô dùng bí mật của anh ra uy hiếp anh cũng không sợ đấy thôi?
"Lục Hướng Bắc, nếu như tôi đã từng yêu anh vậy thì đó là sai lầm ngu xuẩn nhất trong đời tôi nhưng tôi vẫn còn chưa ngu xuẩn đến mức để cái sai lầm này tiếp tục nữa. Lục Hướng Bắc, tôi sai rồi thì tôi sửa, anh nghe rõ chưa?" Cô thoát ra khỏi tay anh rời đi chỉ để lại ánh mắt oán hận.
Tay Lục Hướng Bắc cứ cứng đờ trong không trung như vậy một lúc mới buông xuống, chỉ cảm thấy trống rỗng, gió đêm thổi qua lòng bàn tay thấy có chút lạnh lẽo.
Nhìn thấy cô đi thẳng về phía xe Kiệt Tây không thèm quay đầu lại anh cũng không cản lại. Tim anh lại đập rộn ràng vì một người phụ nữ vừa cố chấp lại vừa mâu thuẫn như vậy. Nghĩ lại từng lời nói và hành động của cô lại cảm thấy đau đớn vừa thầm thấy buồn cười.
Cả đường anh đều tưởng nhớ lại quá trình trưởng thành của cô, cô ban đầu không có hứng thú với sự nghiệp của gia tộc cho đến ngày nay đã có tiến bộ rất lớn. Ít nhất có thể đảm nhận những công việc thông thường, trước mặt người ngoài cũng có thể co dãn thỏa đáng, chỉ riêng trước mặt anh là hay xúc động nhất thời, rất thích tranh đấu với anh dù cho lần nào cũng thất bại.
Nói thật anh cũng không thích nhìn thấy bộ dạng cô khi thua liền tức giận đến không nói thành lời nhưng anh cũng hết cách. Nếu như chỉ là việc bình thường trong nhà thì nhường nhịn cũng không sao nhưng việc này lại rất trọng đại, vậy mà cô cũng lấy ra làm lá bài của mình nên anh không thể không đánh bại cô. Nói bí mật của anh cho Hạ Tử Du sao, cô đến Kiệt Tây còn không nói cho biết được thì làm sao có thể nói với Hạ Tử Du đây?
Đây là thứ nhất, thứ hai là anh cược là cô yêu anh, điểm này anh vẫn nắm chắc được, dù sao anh cũng hiểu tính cô hơn nữa khi trên núi anh đã hết lần này đến lần khác cảnh báo cô nói linh tinh sẽ có hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hôm nay lại lấy cả mạng mình ra bày trước mặt cô để cô lựa chọn.
Cô chắc chắn thua, điều này cũng nằm trong dự liệu của anh. Cô vẫn đau lòng cũng là trong dự liệu của anh, chỉ là Niệm Niệm, xin lỗi em..
Nếu như trong thời gian này cô không về nhà mà có thể vui vẻ một chút vậy thì cứ chơi ở bên ngoài đi..
Đồng Nhất Niệm và Kiệt Tây lại trở về chung cư của Kiệt Tây, Kiệt Tây không biết cô và Lục Hướng Bắc đã nói chuyện gì mà khi quay lại Đồng Nhất Niệm lại có thể tức đến vậy. Cô đã không muốn nói thì cậu cũng không định hỏi.
Cậu lấy từ tủ ra một chai rượu, trước mặt mỗi người đặt một cái ly: "Nào, uống rượu thôi, oẳn tù tì, ai thua phải kể chuyện cười!"
Trước đây cậu từng dùng qua cách này, khi Đồng Nhất Niệm tâm trạng không tốt thì cậu và cô cùng đọ rượu sau đó cố ý thua cô, ra sức kể chuyện cười cho cô nghe.
Trong lòng cô lại cảm động cười với cậu: "Cám ơn em, Kiệt Tây, nhưng hôm nay chị không muốn uống rượu.."
Đúng vậy hôm nay cô không cần mua say mà cô cần duy trì sự tỉnh táo của đầu óc..
"Niệm Niệm, em thật sự mong chị sẽ vui vẻ.." Kiệt Tây nhìn cô, trong mắt là sự chân thành và mong mỏi.
"Ừ, chị nhất định sẽ vui vẻ, em yên tâm, chị cần dùng máy tính một chút." Cô sẽ vui vẻ, mỗi người đều cần sống một cách vui vẻ!
"Chị đi đi!" Kiệt Tây nhường đường để cô vào thư phòng còn bản thân thì mở chai rượu sau khi cô đi vào phòng thì nhìn cửa thư phòng uống hết ly này đến ly khác.
Đồng Nhất Niệm trước tiên để đầu óc tỉnh táo. Nếu đã không cách nào để Lục Hướng Bắc đồng ý ly hôn thì vẫn chỉ còn con đường lên tòa thôi. Đơn kiện ly hôn lần trước đã đánh một bản rồi, lần này cô nghĩ lại rồi thêm bớt một chút nội dung rất nhanh chóng đã đánh xong.
Nhìn đơn kiện giấy trắng mực đen nếu như nói không đau lòng thì là giả, tình yêu cô bỏ ra trong hai năm kết hôn là sự thật, từng chút một đều là máu thịt cô vun đắp. Thật sự đến ngày cắt ra, nỗi đau đó không hề kém nỗi đau da thịt.
Đau là tất nhiên nhưng đau ngắn còn hơn đau dài, cô tự nói với bản thân câu này. Đặt đơn kiện sang một bên bắt đầu nhớ lại câu chuyện nghe được ở chỗ mẹ Lương ngày hôm nay.
Cái chết của Nhuận Nam là một tai nạn ngoài ý muốn nhưng cô vẫn luôn rất hiếu kỳ anh ta rốt cuộc là chết như thế nào. Ôm một tâm lý may mắn cô gõ ba chữ "Lương Nhuận Nam" vào tìm kiếm.