"Nhưng anh ta không đáng để con tin tưởng đâu ba!" Đồng Nhất Niệm đứng lên, hận không thể lắc tỉnh người già trước mắt này, lẽ nào những việc Lục Hướng Bắc làm ông ấy thật sự không nhìn ra sao? Trong lúc cấp bách cuối cùng đã không để ý được nhiều nữa: "Ba có biết Lục Hướng Bắc đang làm cái gì không? Nếu như ba đã biết anh ra được nhà mở quán ăn họ Lương nhận nuôi vậy thì ba chắc từng điều tra nhà họ Lương rồi chứ? Nhà họ có một người con trai chết mấy năm trước, rất có thể là liên quan đến nhà họ Hạ, có phải cũng có liên quan đến nhà chúng ta không? Lục Hướng Bắc đến nhà chúng ta ở rể hoàn toàn là để trả thù nhà chúng ta và nhà họ Hạ!"
Đồng Nhất Niệm nói một lèo các nghi ngờ của mình trong nhiều ngày qua ra, cũng vì không còn cách nào khác, ba cô quá tin tưởng Lục Hướng Bắc rồi, còn không nói chỉ sợ Đồng thị sẽ bị hủy mất.
Nhưng thái độ của ba lại hoàn toàn khác dự đoán của cô.
Cô tưởng là ba cô ít nhất cũng sẽ kinh ngạc với suy nghĩ này của cô, sẽ giận dữ, cô thậm chí còn lo ba lại tái phát bệnh cũ.
Nhưng ba đúng là có tức giận nhưng lại tức giận vì cô.
Chỉ nghe thấy Đồng Tri Hành vỗ ghế, giận đến cả lông mày cũng cau lại: "Con lại nói linh tinh gì vậy chứ? Là xem phim truyền hình nhiều quá hay đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi!"
"Ba, con nói là sự thực, sao ba lại không tin con chứ?" Lại thế rồi, cách cô và ba trước đây ở cùng nhau cứ động tí lại cãi nhau lại đến rồi, lại còn vì Lục Hướng Bắc.
"Sự thật cái gì? Cái gì gọi là sự thật? Chứng cứ đâu? Con đưa được chứng cứ ra đây thì mới coi là sự thực được! Sự thực chính là xã hội pháp quyền, làm gì có cái gì trả thù này nọ như con nói chứ? Cậu con trai nhà họ Lương con nói kia chỉ là tai nạn bình thường thôi, có quan hệ gì với nhà họ Hạ chứ? Con ấy, từ nhỏ đã thích nghĩ linh tinh, con có thời gian rỗi nghĩ những thứ này không bằng suy nghĩ xem làm thế nào để làm tốt công ty con đi, đừng phụ tâm huyết của Lục Hướng Bắc!"
Đồng Nhất Niệm đối với sự cố chấp của ba không còn biết nói gì nữa, biết là không thể thuyết phục được ba đành mím môi nhịn không cãi nhau với ba nữa nhưng lại cứng mặt lại bỏ ra ngoài.
Ba không tin thì cô sẽ tìm chứng cứ đến để ba tin, cô sẽ tự mình nghĩ cách!
"Đi đâu đấy?" Đồng Tri Hành nhìn lưng cô hỏi.
"Về nhà ạ!" Cô cứng nhắc trả lời.
"Con đứng lại đó cho ta!"
Cô đứng lại nhưng không quay đầu, đứng ở cửa thẳng lưng, chờ ba nói giống như lúc nhỏ.
Phía sau truyền đến tiếng thở dài của ba cô: "Haiz..
Niệm Niệm, con nói xem tính cách này của con sao không sửa được vậy?"
Nói đến đây Đồng Nhất Niệm cũng cảm thấy mình không nên tức giận, ba tuổi đã lớn rồi lại còn có bệnh trong người.
Cô quay người lại thấp giọng nói rõ ràng từng chữ: "Ba, lần này con thật sự muốn làm con gái ngoan của ba.."
Ánh mắt Đồng Tri Hành sâu xa nhìn thẳng cô: "Nếu như thật sự nghĩ như vậy thì hãy nghe lời ba đi!"
Lời định nói của Đồng Nhất Niệm lại bị nghẹn lại, có nói nữa cũng không ích gì đành cắn môi thu lại sự bén nhọn của mình: "Dạ ba, con biết rồi."
Nhưng trong lòng cô biết câu nói này chỉ để lấy lệ cho qua mà thôi.
Đi xuống lầu thì phát hiện Lục Hướng Bắc đang ngồi ở sô pha, ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc nhưng lại không hề hút, hình như đã châm khá lâu rồi.
Anh dường như vẫn không phát hiện ra, ngồi dựa vào ghế lông mày cau lại.
Đây là dáng vẻ anh đang trầm tư suy nghĩ.
Lại đang tính toán ai đây?
Đồng Nhất Niệm âm thầm cười lạnh, trực tiếp đi vào bếp
Bữa trưa của Giai Mi sáng nay cô đã nói với bảo mẫu mang qua rồi, còn bữa tối sẽ tự mình mang về.
Nhưng khi cô đang chuẩn bị đóng hộp thì bảo mẫu lại nói với cô: "Đồng tiểu thư cô đang chuẩn bị mang về cho người bạn ở nhà cô sao?"
"Đúng vậy!" Đồng Nhất Niệm tìm một cái bình giữ nhiệt để đổ canh cá vào.
"Nhưng trưa nay cô ấy đã đi rồi."
"Đi rồi?" Đồng Nhất Niệm dừng lại động tác tay đang làm, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, trưa nay có một người đàn ông đến đón cô ấy, nói là chồng cô ấy đến đón cô ấy về, cô ấy có để giấy nhắn lại cho cô ở nhà."
"Minh Khả đón cô ấy về rồi sao?" Đồng Nhất Niệm buông bình giữ nhiệt ra, chạy về phòng khách tìm túi của mình, cô muốn gọi điện hỏi Giai Mi rốt cục là đang nghĩ cái gì.
Trong phòng khách Lục Hướng Bắc vẫn ngồi nguyên tại chỗ, điếu thuốc kia đã cháy đến đầu sắp làm bỏng đến tay anh rồi.
Cô không biết anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì mà lại thần người ra thế, nhưng túi của cô lại ở bên cạnh anh, cô bắt buộc phải đến gần anh.
Cũng không phải là hổ, việc gì phải sợ anh chứ!
Cô tự cổ vũ mình, mạnh mẽ tự nhiên đi về phía xô pha ngồi xuống, mở túi ra lấy di động.
Điện thoại của Giai Mi vừa gọi đã có người bắt, giọng nói dịu dàng mang theo ý xin lỗi vang lên: "Niệm Niệm, xin lỗi cậu, chưa nói một tiếng với cậu đã đi rồi."
Đồng Nhất Niệm đương nhiên là không để ý cái này: "Giai Mi, đừng nói những lời khách sáo này với mình, cậu sao rồi? Sao lại trở về vậy?" Cô còn nhớ khi cô đi đón Giai Mi, Giai Mi đã nói rõ là không muốn gặp Minh Khả, chỉ muốn một mình yên tĩnh, sao bây giờ lại thay đổi suy nghĩ rồi?
"Niệm Niệm, mình nghĩ một ngày một đêm, nghĩ thông rồi, cần đối mặt vẫn phải đối mặt, Niệm Niệm, mình sẽ sống thật tốt, cậu yên tâm đi."
Đồng Nhất Niệm nghe giọng Giai Mi, âm thầm cảm thấy Giai Mi đã biết chuyện của Minh Khả và Vi Vi.
Nếu như biết rồi thì giải quyết thế nào đây? Nhưng cô bây giờ cũng không tiện hỏi Giai Mi, lỡ như Giai Mi không biết thì sao, bản thân cũng không có lòng tốt làm việc xấu đâu? Cô thật sự không biết là có nên nói chuyện Minh Khả và Vi Vi cho Giai Mi biết không nữa.
Việc này giữ trong lòng thật là nặng ngàn cân.
"Giai Mi, dù cho có xảy ra chuyện gì thì hãy nhớ là không được ngược đãi bản thân, tự mình phải sống tử tế, vui vẻ!" Cô chỉ hàm ý như vậy để nhắc nhở Giai Mi thôi.
"Ừ, cậu cũng vậy Niệm Niệm, chúng ta từng nói nhất định phải sống một cách vui vẻ dù bất cứ khi nào!"
Đồng Nhất Niệm đầy tâm sự để di động vào túi, nhưng lại phát hiện ví tiền luôn để trong túi giờ không thấy đâu nữa.
Thôi xong!
Cô lật hết trong ngoài chỉ thiếu nước đổ hết túi ra nhưng tại sao một cái ví to vậy mà lại không thấy đâu nữa là sao? Cô bắt đầu nhớ lại, hôm nay cô còn chưa từng sờ đến ví tiền, lẽ nào hôm qua lúc mua sắm để rơi sao?
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Có phải em đang tìm thứ này không?"
Cô nhìn sang, trong tay Lục Hướng Bắc không phải là ví tiền của cô sao?
"Lục Hướng Bắc, anh đáng ghét quá đấy? Lại có sở thích lục lọi túi của tôi, đây là xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy anh có biết không hả?" Cô quát lên, đưa