Anh cứ vậy mà tự trách và đau khổ, ngũ quan tinh tế thậm chí cũng co lại, đôi môi phát run, đôi tay vốn rất mạnh mẽ giờ bế cô cũng run rẩy.
Lòng cô bỗng trở nên xót xa, bỗng nhiên không nhẫn tâm nữa, nhẹ nhàng trong lòng anh nói: "Tôi đúng là đau..
nhưng không phải đau bụng..
là thắt lưng của anh cứa vào eo tôi đau.."
Cảm thấy bước chân của anh dừng lại, cô được nhẹ nhàng đặt xuống đất, mặt anh trắng bệch, căng thẳng đến đáng sợ.
Đồng Nhất Niệm có cảm giác mưa bão sắp đến không nén nổi rụt cổ lại cúi đầu.
Một lúc lâu sau nghe thấy một tiếng thở dài truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Em ngốc à! Lần sau còn đùa giỡn như vậy anh sẽ đánh nát mông em!"
Lần này cô không phản bác mà chỉ lặng lẽ nghe anh trách cứ.
Tuy là trách cứ nhưng cô lại không hề cảm thấy giận.
Có lẽ anh vẫn còn giận.
Quay người đi ra ngoài.
Cô lặng lẽ hắng giọng, trong lòng lại không kìm được phỏng đoán xem anh đi đâu.
Lại nhìn thấy anh đi đến cửa rồi dừng lại quay đầu nói: "Còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Còn không tắm nữa là nước sẽ lạnh đấy! Anh không có ra ngoài, đi đánh cờ với ba thôi!"
Anh đây là đang báo cáo hành tung với cô sao?
Cô âm thầm suy nghĩ, sống ở nhà cũng có cái lợi ghê, đó chính là không chỉ hành động của cô bị giới hạn mà hành động của Lục Hướng Bắc cũng bị giới hạn.
Buổi tối anh sẽ không thể ra ngoài tùy ý được nữa, ít nhiều cũng phải cố kị ba cô.
Cô không thể không thừa nhận, sau khi biết anh không ra ngoài nữa thì trong lòng có một cảm giác an tâm giống như một chiếc lá đang bay rơi được xuống gốc cây không sợ hãi nữa.
Điều này cũng lại làm cho người ta có cảm giác rối loạn.
Trái tim cô khi nào mới không giống như hoa hướng dương luôn xoay quanh Lục Hướng Bắc nữa đây? Chỉ e là anh còn một ngày đứng trước mặt cô thì sẽ không thay đổi phương hướng được.
Dù thế nào thì ngâm mình trong nước nóng cũng là một việc rất thoải mái dễ chịu.
Khi nhắm mắt lại thả lỏng toàn thân để bản thân tự trôi nổi trong bọt nước thì vạn vật trên thế giới đều như yên tĩnh lại.
Trong lòng lại âm thầm nảy sinh một ý nghĩ muốn thời gian vào giây phút này dừng lại, nước sẽ mãi mãi ấm, đêm sẽ mãi yên tĩnh, tất cả đều tốt đẹp, tất cả mưa gió bão bùng tồn tại trong tiềm thức đều sẽ không bao giờ đến nữa.
Nhưng cô biết, điều này là không thể nào, giống như nước trong bồn đang dần dần lạnh hơn vậy, bất cứ khúc dạo đầu ôn hòa nào cũng đều chỉ là bề mặt mà thôi.
Cô tin tưởng vào trực giác và phán đoán của mình.
Sẽ không bao giờ ngốc nghếch ngâm mình trong nước như trước đây nữa.
Ra khỏi bồn nước đang lạnh dần, mặc vào đồ ngủ, cẩn thận thổi khô tóc, nghe nói trong thời kì mang thai tốt nhất là không nên để bị ốm, rất nhiều loại thuốc rất không tốt cho sự phát triển của em bé.
Sau đó nằm xuống chiếc giường mềm mại, cầm quyển sách bị Lục Hướng Bắc quăng đi kia định đọc tiếp thì lại nhớ tới lời của Lục Hướng Bắc, thời kì mang thai nên xem những thứ vui vẻ vì thế lại ném đi.
Không nhịn được lại ngáp một cái, cô dứt khoát cuộn tròn vào trong chăn, thuần túy đi ngủ.
Lẽ nào thật sự là do mang thai nên rất thèm ngủ sao? Đêm nay cô lại rất dễ buồn ngủ, không hề có lo lắng, không có sốt ruột, càng không có ác mộng.
Chỉ là không biết ngủ được bao lâu thì lại phảng phất cảm giác được có vật gì đó ấm áp đang động đậy ở phần bụng.
Bụng bây giờ chính là vùng mà thần khinh cô lo lắng cao độ nên lập tức tỉnh dậy.
Lại cảm thấy mình được bao bọc trong một hơi thở và độ ấm quen thuộc, cô biết đó là anh.
Vẫn nhắm mắt, muốn xem anh rốt cuộc muốn làm gì.
Chỉ cảm thấy tay anh đang nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô, vô cùng dịu dàng.
Ban đầu xoa hết cả vùng bụng của cô dần dần lại tập trung vào vùng bụng dưới rồi dừng lại.
Sự ấm áp của lòng bàn tay anh dán sát vào da bụng cô, từng chút một dường như muốn xuyên qua da bụng thâm nhập vào vị trí trung tâm của bụng cô, ở đó có một sinh mạng mà cô cùng anh tạo ra đang từ từ lớn lên.
Vô duyên vô cớ cô bỗng nhiên muốn khóc.
Nước mắt vậy mà lặng lẽ ướt hết mi mắt, cô cắn chặt răng.
Phải cần biết bao dũng cảm mới không làm cho nước mắt rơi ra.
Không phải là không yêu, chỉ là không hiểu làm thế nào để tiếp tục yêu.
Trong bóng đêm cô nghe thấy tiếng anh thở dài.
Tại sao lại thở dài?
"Bảo bối của tôi, phải dũng cảm nhé.." Giọng nói dịu dàng của anh phát tán trong bóng tối dường như có tiếng trầm thấp vang vọng lại từng hồi từng hồi đánh vào trái tim cô.
Trái tim vô cùng xót xa.
Bảo bối của anh..
là chỉ cô hay là đứa bé trong bụng?
Nhưng tại sao phải nói "dũng cảm"?
Anh trong tối nay thật kỳ lạ!
Bỗng nhiên cẩm thấy chăn bị nhấc lên, hơi lạnh ban đêm xâm nhập vào, cô đang định mở mắt xem chuyện gì xảy ra thì lại cảm thấy một sự ấm áp dịu dàng dán vào bụng dưới của cô.
Cô không kìm được run lên, hai tay nắm lấy ga giường mở mắt ra.
Trong đêm tối một bóng hình bên cạnh cô đang hôn lên bụng dưới của cô.
Anh trước giờ đều thích hôn khắp cơ thể cô nhưng lại chỉ riêng lần này đều không giống với bất kì lần nào trước đây.
Nụ hôn lần này không hề mang chút màu sắc tình dục nào mà chỉ đơn thuần ấm áp, dịu dàng, thành kính như vậy.
Dáng vẻ anh phục người giống như đang quỳ bái thánh vật vậy.
Cơ thể căng thẳng của cô dưới nụ hôn của anh dần dần thả lỏng, lại nhắm mắt cố gắng để sự ẩm ướt nơi mắt mình chảy ngược vào, cho tận đến khi từ mắt cho đến trái tim đều trở nên ẩm ướt.
Sự ấm áp trong chăn lại quay lại trên người cô, cô cảm thấy tay anh thăm dò cánh tay cô giống như đang xem thử nhiệt độ cơ thể cô.
Sau đó trên môi