Không kịp suy nghĩ, cô chỉ cảm thấy nụ hôn của anh dường như đã rút hết không khí của cô, má cô rất nhanh đã bị ép đến đỏ lên. Anh bỗng nhiên cười một tiếng rồi tha cho đôi môi cô, chuồn chuồn đạp nước mà hôn cô: "Rõ ràng là em thích anh hôn em..."
Cô biết vừa rồi anh hôn cô đến "tiêu hồn đoạt phách" là để báo thù lời cô nói không ăn nước bọt của anh ở trên bàn ăn...
"Ăn ngon không?" Ánh mắt anh như toàn màu hồng, môi nở nụ cười tà mị. Thật sự là hỏi vấn đề này sao?
"Lục Hướng Bắc! Anh thật ác độc!" Cô đã lấy lại ánh mắt chán ghét của mình đối với anh.
"Thật sao?" Anh không những không giận mà con cười: "Ác độc hơn hãy còn ở phía sau kìa..."
Cô biết anh muốn làm gì nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể để đôi môi xấu xa của anh in lên từng tấc da mịn màng của cô từng dấu hôn một. Những dấu hôn ấy giống như những bông hoa mai đang nở vậy.
"Lục Hướng Bắc!" Giọng cô run rẩy cảnh cáo anh.
Nhưng chỉ cần là đàn ông thì họ đều biết đây là kháng cự cuối cùng trước khi giơ tay đầu hàng. Anh tiếp tục ác ý, tiếp tục hôn, từ ngực cho đến bụng rồi đến rốn. Cô nghe thấy bên tai mình truyền đến tiếng ù ù. Cơ thể tê cứng phản lại ý muốn của mình bắt đầu tan chảy.
"Lục Hướng Bắc..." Cô dựa sát vào cửa. Cô sắp không đứng vững rồi.
Anh bèn cười đắc ý: "Niệm Niệm, ngoan, ở chỗ này không thoải mái..." Nói xong anh liền ôm cô đi về phía giường lớn.
Lúc này chỉ nhìn thấy quần áo không ngừng rơi xuống, áo quần của anh,váy ngắn của cô, còn có quần lót của cả hai.
Thật ra Đồng Nhất Niệm thích loại hành động này của anh. Tuy trong cuộc đời cô chỉ có một người đàn ông này, cô cũng không biết làm sao so sánh nhưng cô biết niềm vui sướng người đàn ông này mang lại cho cô là tuyệt vời nhất. Hơn nữa cảnh đẹp không hề bị ảnh hưởng theo sự mất đi cảm giác mới mẻ trong hôn nhân của họ mà ngược lại cành ngày càng đi lên, càng ngày càng nồng nhiệt. Dùng từ nồng nhiệt này là vì Đồng Nhất Niệm cảm thấy theo sự
tiếp diễn của thời gian, Lục Hướng Bắc ngày càng chứng minh một cách hoàn hảo đến mức nồng nhiệt loại hành động này. Loại cảm giác đó dường như đã vắt kiệt sức của cô để làm việc này, thậm chí nó đã tạo cho Đồng Nhất Niệm một ảo giác, dường như mỗi lần đều là lần cuối cùng vậy. Chỉ có lúc này Đồng Nhất Niệm mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của Lục Hướng Bắc, cảm nhận anh đang ở rất gần cô, cảm nhận được sự nhiệt tình của anh, sự chìm đắm của anh thậm chí là sự điên cuồng của anh...
Sự điên cuồng của anh cũng cuốn theo cô, cuối cùng đưa cô đến cực điểm tự ép bản thân không được gọi tên anh nữa. Cơ thể không chịu nổi mà run lên. Cô tưởng chừng như thân thể mình đã biến thành nước còn linh hồn đã bay lên chín tầng mây rồi.
Cuối cùng thì anh cũng đã kiệt sức, ôm cô vào lòng, hôn cô một cách rata tinh tế. Không biết bây giờ đã là lúc nào rồi, anh bèn ôm cô ngủ. Còn cô dù cho mệt đến đâu đi chăng nữa thì cô vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, trong đầu rất rối loạn. Mọi suy nghĩ, phỏng đoán đều làm cô không bình tâm được. Đây là nhà của ba nên không có chuẩn bị "đạo cụ" cần thiết, xem ra ngày mai phải uống thuốc tránh thai rồi.
Mỗi lần sau khi làm xong, cô đều cảm thấy cay đắng, bởi vì nếu như ở nhà, Lục Hướng Bắc từ trước tới nay chưa bao giờ quên dùng "đạo cụ". Anh không muốn có con. Lý do của anh đưa ra là: anh mới vào làm ở công ty hai năm, có nhiều người vẫn chưa phục anh, nên anh phải lấy công việc làm trọng...
Thật sao? Thật là như vậy sao? Còn ai không phục anh chứ? Trong ấn tượng của cô, ba chữ Lục Hướng Bắc này đã làm cho mỗi nhân viên công ty đều phải kinh sợ rồi.
*******Hết chương 18