Tim cô như nhảy lên khi đợi anh nói hết, thậm chí từng nghĩ đến liệu có phải anh muốn nói "Anh không muốn ly hôn nữa.."
Nhưng cuối cùng chỉ nghe thấy anh nói: "Anh đi đây.."
Giây phút đó, nước mắt cô liền chảy ra.
Anh đi đây..
ba chữ rất bình thường vậy mà sao nghe vào tai cô lại giống như là sẽ không bao giờ quay lại nữa vậy? Đang yên đang lành một nỗi đau như bị xé rách.
Anh buông lỏng cánh tay mình, bước chân từ từ rời đi, hơi thở cũng dần đi xa.
Nỗi sợ hãi giống như bóng tối bỗng nhiên như muốn nốt chửng trái tim cô, cô lớn tiếng gọi: "Lục Hướng Bắc!" Sau đó bất chấp tất cả đuổi theo.
Anh đã lên xe, mắt thấy cửa xe sắp đóng lại.
"Lục Hướng Bắc!" Cô không biết tại sao lại khóc thành tiếng, nhảy xuống bậc thềm.
Dép lê không cẩn thận rơi ra cô cũng không thèm đi lại chỉ tiếp tục đuổi theo, cuối cùng cũng kịp trước khi anh khởi động xe đã nhào được đến cửa trước sổ xe.
Cô đập cửa sổ xe, nước mắt rơi không ngừng.
Anh vô cùng ngạc nhiên, kéo kính xe xuống, vội vàng xuống xe, phát hiện cô đi chân trần vội vàng bế cô lên khỏi mặt đất, dịu dàng hỏi: "Làm sao thế?"
Cô không nói thành lời, chỉ chảy nước mắt ra sức lắc đầu.
Thời khắc đó thật ra cô muốn nói, Lục Hướng Bắc chúng ta có thể không cần ly hôn nữa, chỉ cần Đồng thị bình an, mọi người bình an thì có thể không ly hôn nữa.
Nhưng cô nói không ra lời, nước mắt từng tầng từng tầng, tay nắm chặt lấy quần áo của anh, thế nào cũng không chịu buông.
Khóe môi anh cong cong ý cười bế cô vào nhà, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế xô pha, quỳ xuống gạt đi đất cát dính lên chân cô, lại đi tìm một đôi dép lê khác cho cô mang vào.
Đồng Nhất Niệm kinh ngạc phát hiện chính là đôi dép mà cô thích nhất trong nhà, đi vào rất thoải mái.
"Hôm qua mang về cho em đấy, quên mất không nói với em." Anh cười nói với cô.
Cô ngồi trên xô pha nhìn nụ cười của anh, nước mắt vẫn rơi.
Anh hiểu cô như vậy đấy, cô không cần nói gì anh vẫn có thể cân nhắc mọi thứ trong trái tim cô, vậy anh có biết bây giờ cô đang nghĩ gì không?
Anh nâng mặt cô lên, ngón cái gạt đi nước mắt của cô than thở: "Cô gái ngốc, trước đây sao không biết em lại thích khóc như này nhỉ? Phải cười nhiều vào có biết không?"
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt cô có viết điều mà trong lòng cô mong muốn, anh có thể nhìn ra không?
Anh cũng nhìn thẳng cô, một lúc sau nụ hôn của anh rơi xuống mắt cô, nhẹ giọng: "Đừng khóc nữa, còn khóc nữa là anh không đi được mất..
Niệm Niệm, thật ra anh không muốn ly hôn, chúng ta không ly hôn nữa có được không?"
Bỗng nhiên nước mắt của cô ào ạt tuôn ra.
Anh hiểu, anh thật sự hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, anh đều hiểu hết mà không cần cô phải nói ra, thật tốt quá.
Cô không nói là được hay không được nhưng cô tin rằng anh nhất định hiểu được.
"Chờ anh.." Anh cuối cùng hôn nhẹ lên môi cô sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng anh lại biến mất sau cánh cửa cô vội vàng chạy đến bên cửa sổ, lần này anh đi thật rồi.
Chiếc Maybach của anh từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Cô cảm thấy chiếc Maybach giống như một con diều bị đứt dây khi đang tăng tốc nhanh chóng bay đi xa còn cô cuối cùng mất đi phương hướng của nó.
"Lục Hướng Bắc.." Cô gọi tên anh, trái tim dần dần bị khí lạnh bao chùm..
Nếu như yêu một người vô cùng sâu đậm liệu có thể có hiện tượng kỳ lạ như vậy không? Khi đối phương sắp xảy ra chuyện gì đó thì bản thân sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Người lãng mạn gọi đó là tâm linh tương thông.
Cô vào lúc này vẫn chưa biết đó có phải là tâm linh tương thông hay không nhưng nếu như cô biết chuyến đi này của anh sẽ xảy ra chuyện gì thì cô nhất định dù có chết cũng không để anh ra khỏi nhà.
Anh đi rồi, cũng mang theo hơi thở vừa kỳ lạ lại ấm áp của tối qua đi.
Cô lau nước mắt ngổi rất lâu trên sô pha phòng khách, trong đầu lại trống rỗng không nghĩ gì cả.
Sau đó mẹ nhỏ và Nhất Lăng cũng ra ngoài, từ trên đi xuống dưới đã ồn ào nói cười, xem ra hôm nay thương hiệu nào đó lại gặp may rồi.
Sau đó nữa ba cô cũng ra ngoài, nói là đi gặp bạn cũ, muốn Đồng Nhất Niệm đừng cứ ngồi mãi một chỗ mà hãy đi lại vận động một chút.
Đồng Nhất Niệm ngoài miệng đồng ý rồi lại phát hiện bóng dáng của ba ra khỏi nhà có chút thê lương.
"Ba à!" Cô không nhịn được đành gọi.
Đồng Tri Hành quay đầu lại: "Có chuyện gì?".
Truyện mới cập nhật
"Ba, mọi người đều ra ngoài để con ở nhà một mình à?" Không biết tại sao, hôm nay cô đặc biệt mong có ai đó ở cùng.
Đồng Tri Hành tỏ vẻ không ngờ tới, con gái lớn này của ông có bao giờ dính người thế này đâu.
Nụ cười cũng trở nên hiền hòa: "Nha đầu ngốc, có bảo mẫu ở nhà mà, ba sẽ về sớm thôi!"
"Ồ.." Cô đáp lại một tiếng: "Ba ơi, chờ đã!"
"Làm sao vậy?" Đồng Tri Hành nhận ra con gái hôm nay rất kỳ lạ, cười hỏi.
Cô đi về phía trước chỉnh lại cà vạt cho ông: "Cà vạt thắt lệch rồi ạ!"
Đồng Tri Hành nhìn con gái dịu dàng trước mắt, trong mắt cũng hồng lên, sắc mặt có chút không được tự nhiên, cuối cùng lại chỉ nói một câu: "Niệm Niệm, đây là lần đầu tiên con thắt cà vạt cho ba đấy."
Đồng Nhất Niệm