Cô quyết định ngủ thêm lúc nữa
Nhất định phải để bản thân nhìn có vẻ tinh thần một chút, sau đó đi gặp ba, sau đó lại nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.
Cô tin tưởng Khang Kỳ có thể nghĩ ra cách để cô gặp được ba thôi.
Khi cô đang một lần nữa chìm vào giấc ngủ thì bị một tràng tiếng gọi lớn kinh thiên động địa đánh thức.
Cô cười khổ tỉnh dậy, cô biết là thế giới này sẽ không để cô có được những ngày tháng yên tĩnh mà.
Tiếng gọi xuất phát từ bảo mẫu, ra sức gõ cửa phòng cô: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, mau dậy, có mấy cảnh sát đến đây, cảnh sát đó!"
Hai chữ cảnh sát đã kích thích thần kinh của cô, cô vội vàng ngồi dậy, xông ra mở cửa.
Bảo mẫu hốt hoảng không biết làm gì đứng ở cửa, chỉ xuống dưới: "Cảnh sát.."
Cô mở mồm vốn muốn hỏi "Cậu chủ đến rồi sao?" nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời này chỉ nói: "Tôi sẽ xuống ngay, dì xuống trước đi."
Nhìn bảo mẫu nhận lời rời đi, cô lập tức thay đồ xuống dưới, chỉ nhìn thấy trong phòng khách dưới lầu có ba cảnh sát đang ngồi, không có Lục Hướng Bắc nhưng lại có cục trưởng Đới.
Cô có chút thấy lạ, cục trưởng Đới không phải là trốn không muốn gặp cô sao? Bây giờ lại đích thân đến nhà thế này? Đến vì Lục Hướng Bắc hay vì ba cô đây?
Không có thời gian nghĩ nhiều cô chỉ nhanh chóng bước xuống lầu, thấy bảo mẫu đã mang trà cho họ rồi, mẹ nhỏ và Nhất Lăng cũng ngồi trong phòng khách, hai người mắt nhìn chằm chằm Đồng Nhất Niệm đi đến.
Đồng Nhất Niệm chỉ thầm cười khổ đến ngồi xuống phía đối diện của hai họ: "Xin chào cục trưởng Đới, hai vị cảnh sát."
"Xin chào Lục phu nhân."
Cục trưởng Đới cũng không ra vẻ quan cách làm Đồng Nhất Niệm càng cảm thấy kỳ lạ, người đến nhất định là có dụng ý gì đó nên cũng dứt khoát gật đầu không hỏi nhiều mà chờ bọn họ tự nói ra.
Hai người cảnh sát kia nhìn nhau một cái, ánh mắt có chút kì lạ làm Đồng Nhất Niệm không khỏi nhíu đôi mắt đã sưng đỏ của mình, ánh mắt thăm dò nhìn bọn họ.
Cuối cùng vẫn là cục trưởng Đới nói chuyện trước: "Lục phu nhân, chúng tôi đến là có việc muốn nói với mọi người với tư cách là người nhà."
Trong lòng Đồng Nhất Niệm liền hiểu ra, nhất định là liên quan đến ba, tim cô như thắt lại bắt đầu chuẩn bị cho việc xấu nhất, đến cả dũng khí tiếp lời cũng không có chỉ lẳng lặng lắng nghe, ngón tay bấu chặt vào xô pha.
"Liên quan đến việc của ba cô ông Đồng Tri Hành.." Cục trưởng Đới nhìn cô một cái: "Chúng tôi đến thông báo cho cô biết Đồng Tri Hành có liên quan đến một tập đoàn hắc đạo xuyên quốc gia vô cùng lớn, vì thế nên trước mắt đã bị bắt, trong quá trình thẩm vấn đã..
tử vong."
Trước mắt Đồng Nhất Niệm liền tối đen, suýt nữa ngất đi, hai tay đâm chặt vào xô pha mới làm cho bản thân không ngã xuống, bên tai chỉ còn lại những tiếng ung ung, dường như cả thế giới không còn tồn tại nữa vậy.
Còn có thể đau đớn hơn được nữa không?
Cô cố gắng nuốt nước bọt muốn nói ra một câu gì đó nhưng lại như bị ai đó bóp chặt cổ, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Còn mẹ nhỏ và Nhất Lăng thì hoàn toàn sụp đổ, hét lớn: "Cái gì cơ? Ba chết rồi sao?"
"Ông nhà tôi chết rồi sao? Sao có thể chứ? Nhất định là các người tra tấn bức cung rồi, các người là hung thủ, các người mau đền mạng cho ông nhà tôi đi!"
"Đúng thế, các người đã làm gì ba tôi rồi? Đang yên lành sao lại chết được? Các người phải chịu trách nhiệm cho việc này!"
"Tôi cho các người biết, nếu như các người không xử lý theo pháp luật tên cảnh sát bạo lực kia thì ba mẹ con chúng tôi sẽ đến trước cửa cục công an tuyệt thực cho mà xem!"
Đồng Nhất Niệm bị những tiếng hét đó như đâm thủng màng nhĩ, chỉ cảm thấy tràn đầy đau đớn, đầu thì chóng mặt choáng váng, không tìm được phương hướng.
Giọng nói trầm dày của cục trưởng Đới xuyên qua tiếng hét của bọn họ, tiếp tục vang lên: "Đồng phu nhân, Đồng nhị tiểu thư, Đồng Tri Hành là nghi phạm làm tôi rất đau lòng, dù sao chúng tôi cũng là người quen biết.
Nhưng tôi có thể bảo đảm cảnh sát chúng tôi không hề tra tấn bức cung.
Bởi vì vụ án này rất lớn, đến cả bộ công an cũng rất coi trọng nên toàn bộ quá trình thẩm vấn chúng tôi đều có ghi hình lại, giam giữ quá thời gian cũng phải có công văn phê chuẩn.
Nếu như ba vị không tin chúng tôi có thể lấy ra giấy tờ, băng ghi hình cũng có thể lấy làm bằng chứng giao cho cấp trên.
Còn về nguyên nhân cái chết của Đồng Tri Hành, pháp y bước đầu kết tuận là do bệnh tim tái phát đột ngột.
Về tình hình sức khỏe của Đồng Tri Hành là do chúng tôi trước đó sơ sót, đây là sự thất trách của chúng tôi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm có liên quan.
Ngoài ra hôm nay đến đây là còn có một việc, vụ án này rất lớn, để xác nhận thêm về nguyên nhân cái chết của Đồng Tri Hành chúng tôi cân nhắc đến việc tiến hành giải phẫu di thể, mong được người nhà đồng ý."
"Các người đã quyết định giải phẫu rồi còn nói mong cái gì chứ? Lẽ nào chúng tôi không đồng ý thì các người sẽ không giải phẫu sao? Ông nhà tôi thật đáng thương, chết rồi còn không được yên..
Dù thế nào tôi cũng không tin ông ấy có thể làm việc phạm pháp được, đều là các người đổ oan cho ông ấy, nhất định là vậy.." Mẹ nhỏ vừa nói vừa khóc.
Đồng Nhất Niệm vẫn không nói gì chỉ ngồi ngây ra đó, người ngồi thẳng.
Nhất Lăng mù mịt ôm lấy mẹ mình, gương mặt vô lực nhìn Đồng Nhất Niệm: "Chị, chị ngốc rồi sao? Mau nói gì đi chứ? Bây giờ phải làm sao đây?"
Mẹ nhỏ đang khóc cũng ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã hỏi cô: "Đúng thế, Niệm Niệm, con nói gì đi chứ, bây giờ phải làm gì đây? Ba con mất rồi chỉ còn mấy người phụ nữ chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta