Ngày nhận lại di thể của ba, trời đổ mưa.
Khang Kỳ vốn khuyên cô không cần đi, để anh đi là được rồi.
Nhưng Đồng Nhất Niệm lại lắc đầu từ chối.
Cô rất cảm ơn Khang Kỳ mấy ngày nay đặc biệt từ bộ đội trở về ở bên cô cùng trải qua quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời nhưng cô mới là người nhà, cô mới mang họ Đồng, có những chuyện không phải Khang Kỳ có thể làm thay cô được.
Từ thời khắc nhìn thấy di thể của ba cô cho đến khi mang di thể vào nhà tang lễ cô đều không hề khóc, càng không có nước mắt chỉ có sắc mặt trắng bệch, tay nắm thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch.
Còn có đôi môi tái nhợt.
Còn mẹ nhỏ và Nhất Lăng lại khóc không ngừng, người ngoài nhìn vào sẽ thấy bọn họ rất đau buồn.
Vì thế nhân viên công tác ở nhà tang lễ đều bàn tán: "Người không khóc trong nhà này là con gái lớn, thật vô tình, tuy nói người chết là nghi phạm nhưng dù sao cũng là người ba đã sinh ra và nuôi dưỡng cô ta vậy mà không có đến một giọt nước mắt nào?"
Người khác lại nói: "Anh không biết à? Nhà tôi có một người họ hàng là công an, nghe nói người chết là chồng của con gái lớn chính tay bắt đấy, nói không chừng cô con gái lớn này cũng có phần giúp bắt ba mình đấy, sao có thể có nước mắt chứ?"
"Ồ, đây là đang diễn kịch gì vậy? Có vẻ khó đánh giá rồi! Con rể bắt ba vợ còn có thể hiều, dù sao cũng là người ngoài nhưng con gái là tự mình nuối lớn đấy.."
"Cũng phải..
Nhưng người không thể làm việc xấu, làm việc xấu sẽ bị trời báo ứng.
Anh xem cuối cùng lại rơi vào cảnh bị chính con gái ruột phản bội đó thôi.."
"Cũng phải.."
Vừa hay đoạn đối thoại này lại bị Đồng Nhất Niệm nghe được nhưng cô vẫn không thể khóc nổi chỉ cảm thấy trái tim đắng ngắt vì thế đành cười khổ.
Người đời luôn thích dùng bao nhiêu nước mắt để đong đo đau thương của một người.
Nhưng lại không nói rơi lệ có phải là đau thương thật hay không nhưng không
Rơi lệ thì nhất định là không đau thương sao?
Di thể của Đồng Tri Hành khi dừng ở nhà tang lễ thì đã biết cái gọi là lạnh lẽo thê lương.
Lúc còn sống thì bao nhiêu người muốn tìm đến kết giao nhưng vào lúc này thì ai cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình, ai muốn lội vào vũng nước đục này chứ?
Nhưng Đồng Nhất Niệm về điểm này lại nghĩ rất thoáng, người chết thì cũng chết rồi vốn cũng chỉ là đau thương của những người thân thích, người khác còn có việc của người ta, hơn nữa ba cô còn là nghi phạm, chỉ sợ người trong xã hội còn hận không thể đốt pháo ăn mừng một kẻ xấu xa chết đi ấy chứ.
Nhưng dù cho như vậy vẫn có ba người đến gặp cô, cũng thắp hương cho ba cô.
Đồng Nhất Niệm nói với bản thân, cô sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ba người này.
Ba người này vào thời kì vô cùng nhạy cảm vẫn không sợ gây phiền phức cho bản thân mà đến thăm cô và ba.
Ba người này là Chú Sầm, Kiệt Tây, và Hạ Tử Tường.
Sau khi chú Sầm thắp hương xong liền đến trước mặt Đồng Nhất Niệm an ủi mấy câu.
Hình như vẫn còn gì muốn nói nhưng lại không nói ra lời, Đồng Nhất Niệm liền biết nhất định là chuyện công ty.
"Chú Sầm, cháu hiểu, nên thế nào thì như thế ấy, cháu có thể chấp nhận được." Cô còn bình tĩnh hơn cả vẻ ngoài nữa.
Chú Sầm thấy tình hình cũng không nhịn nữa gật đầu: "Xin bớt đau buồn." Sau đó lại nói vơi Kiệt Tây: "Con ở lại xem giúp được gì không, ba còn có việc phải đi trước."
"Dạ, ba." Kiệt Tây cầu còn không được, dù cho ba không nói thì cậu cũng sẽ không đi.
Riêng điểm này Đồng Nhất Niệm cũng cảm kích cha con Kiệt Tây rồi.
Dù sao cũng còn người niệm tình xưa.
Hạ Tử Tường là người cuối cùng đến, một thân màu đen.
Từ ngày xảy ra chuyện Hạ Tử Tường gọi điện cho cô đến nay đều không hề có liên hệ gì, chắc là anh trai bị bắt anh ta cũng bận đến tối tăm mặt mũi rồi.
Hạ Tử Tường vừa vào đầu tiên là nhìn thấy cô, một thân vải trắng, chiếc cằm dưới khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay đặc biệt nhọn, đôi mắt to phối với sắc mặt trắng bệch càng làm tăng vẻ trống rỗng.
Dường như trong đôi mắt đen kia là bờ vực đen ngòm không đáy.
Dây đàn nào đó trong lòng anh ta rung lên, có vài kí ức xa xôi như thức tỉnh.
Còn nhớ rất lâu về trước khi anh ta chỉ là một đứa trẻ nghị ngợm, có một lần cùng người lớn trong nhà đi phúng viếng đám ma.
Cuộc đối thoại ngột ngạt dài dòng của người lớn làm anh ta cảm thấy vô cùng buồn chán, đôi mắt không thành thực đang nhìn trái nhìn phải thì phát hiện trong một góc nhỏ có một bé gái mặc một thân màu trắng, gương mặt nhỏ bé, cằm nhọn, hai mắt to và đẹp nhưng lại tràn đầy sợ hãi.
Thần thái đó làm anh ta liên tưởng đến thỏ con, thỏ con khi bị anh ta bắt được có thần thái giống như vậy, đôi mắt long lanh đảo qua đảo lại nhưng lại vô cùng sợ hãi.
Khi đó anh ta chỉ cảm thấy thích thú.
Anh ta thích thỏ con, cũng thích cô bé giống thỏ con này.
Anh ta vừa muốn đi qua làm quen nhưng vừa mới hơi động đã bị ba bắt được còn nhẹ giọng mắng: "Con ngoan ngoãn ở đây cho ba đừng ra ngoài gây chuyện nữa!"
Không còn cách nào anh ta chỉ có thể ở xa tiếp tục nhìn cô, trừng mắt nhìn Sầm Kiệt Tây đến trước mặt cô, đưa đồ ăn cho cô, cô thì nhếch miệng cười.
Nụ cười đó làm lòng anh ta không thoải mái, mới có ít tuổi nên anh ta không hiểu đây là có tâm lý gì, chỉ là cảm thấy nếu như vừa rồi ba không kéo anh ta thì người đến trước mặt cô sẽ là anh ta, anh ta cũng có thể lấy trộm đồ trên bàn thờ mang đến cho cô ăn.
Sau đó cô cũng sẽ cười với anh ta, nụ cười này vốn là nên thuộc về anh ta.
Anh ta có chút bực mình.
Sau