Thấy Đồng Nhất Niệm vẫn dáng vẻ mờ mịt, người nhân viên liền giải thích: "Đồng tiểu thư, cô quên rồi à, khi hai người kết hôn chính là tôi giúp hai người đăng kí, tình hình lúc đó, cả một cốp sau ô tô sô cô la GODIVA và thuốc lá Trung Hoa phát cho từng người trong cục dân chính chúng tôi, đến cả ông cụ làm công tác vệ sinh cũng không bỏ sót, còn mở sâm panh chúc mừng nữa.
Đó nào có gọi là phô trương, đó gọi là nam tài gái sắc, là vợ chồng thần tượng chúng tôi xem trọng nhất trong thế kỉ này, kim đồng ngọc nữ thực sự.."
Đúng không nhỉ? Đồng Nhất Niệm hình như có chút ấn tượng, thì ra bản thân cũng từng ngốc nghếch giống như những đôi vợ chồng trẻ kia.
Tuy những thứ kia chỉ là ba cô bắt nhét vào cốp sau ô tô.
Nhớ đến ba, lại nghĩ đến ban đầu ba cô chiều chuộng và tin tưởng Lục Hướng Bắc đến thế nào, nhớ đến ba giao mình vào tay Lục Hướng Bắc thế nào, nỗi đau quen thuộc kia lại trỗi dậy.
"Nhưng..
tại sao hai người lại ly hôn chứ?" Trong mắt nhân viên đầy sự tiếc nuối.
Cô cười nhạt: "Không sống cùng tiếp được nữa thì ly hôn thôi!"
Có thể cười trước bàn làm thủ tục ly hôn chỉ sợ ngoài cô ra là rất hiếm gặp rồi.
"Hai người..
thật sự nghĩ kĩ rồi?" Nhân viên lại nhìn Lục Hướng Bắc ở sau lưng cô.
Cũng không biết là theo quy trình mà hỏi như vậy hay thật sự quan tâm đến hôn nhân của bọn họ nhưng sự đáng tiếc đúng là ngày càng rõ rệt.
"Nghĩ kĩ rồi!" Đồng Nhất Niệm giành trả lời trước.
Nhân viên đành ủ rũ lấy hai bảng biểu cho bọn họ điền, để bọn họ thương lượng vấn đề phân chia tài sản.
Đồng Nhất Niệm cầm lấy bút bắt đầu điền, về phần tài sản đều bị tịch thu rồi cũng không có gì đáng phân chia cả.
Thứ duy nhất còn lại của cô chỉ còn căn chung cư kia, phòng tân hôn của họ, còn có nhà cũ.
Cô vẫn luôn cảm thấy kì lạ, chung cư của cô là cô tự dùng tiền từ Y Niệm mua nên không có ai đến niêm phong thì cũng thôi đi nhưng sao nhà cũ cũng không có ai động đến cả? Nhưng Đồng thị và những bất động sản khác và đất đai đều bị hết.
Có thể nhà cũ là do ba trước khi làm việc phạm pháp mua chăng.
Nghĩ đến đây cô nói với Lục Hướng Bắc: "Đồng gia chúng tôi cũng không còn tài sản gì cả, chỉ có ba căn nhà, cảnh sát Lục là người sẽ bay cao vươn xa, chỗ nước nông chúng tôi không giữ được rồng lớn như ngài, chắc ngài sẽ không tranh với tôi đâu nhỉ?"
Lục Hướng Bắc vẫn luôn nhìn bảng biểu của cô, bản thân lại không có bút, nghe cô nói vậy liền cầm bút điền, giọng khó chịu: "Anh không cần nhà, tài sản chung của chúng ta ngoài nhà ra vẫn còn một thứ đó là công ty con ở thành phố G, là công ty dưới tên anh, giờ cho em."
Cô lặng lẽ hừ lạnh, anh quả nhiên là có chuẩn bị.
Biết cô nhà tan cửa nát, biết cô sẽ không còn gì nên mới chịu đựng sự phản đối của các cổ đông mở công ty con, còn lôi kéo khách hàng của công ty kí hợp đồng với công ty con này, chính là để đến lúc này bồi thường cho cô sao?
Lục Hướng Bắc, thật cám ơn lòng tốt của anh!
"Không cần! Nhà như chúng tôi đây không xứng nhận sự bố thí của cảnh sát Lục, cám ơn!" Cô điền qua loa rồi kí tên vào bảng biểu của mình, sau đó ném cho Lục Hướng Bắc.
"Nói cho em là cho em! Công ty con ở thành phố G kia anh giữ cũng không làm gì! Anh điền xong mục cuối cùng của bảng biểu lại bổ sung:" Còn về con, con phải làm sao? "
" Con là của tôi, không liên quan gì đến anh! Còn nữa đừng có nhét công ty rách kia của anh cho tôi, tôi không có hứng thú! Tôi không muốn nhìn thấy công ty con giống như không muốn nhìn thấy anh vậy, đừng có lúc nào cũng nhắc nhở tôi ba tôi đã chết như thế nào! "Cô giật lấy bảng biểu của anh, dứt khoát kí tên, mỗi nét bút đều dùng lực, liền mạch dứt khoát, không cho phép hối hận.
Nhân viên nghe thấy bọn họ nói chuyện liền rơi vào trạng thái ngây người.
Lục Hướng Bắc liền ngậm mồm, biết là không thể cứu vãn, cầm bút, ngòi bút dừng ở chỗ anh cần kí tên, một lúc sau liền rồng bay phượng múa.
Đồng Nhất Niệm khi kí tên chỉ muốn sảng khoái không nghĩ nhiều, lúc này nhìn ngón tay anh nhìn động tác anh múa bút trong lòng lại mạnh mẽ đau đớn.
Động tác này cô rất quen thuộc.
Đã bao nhiêu lần cô cầm tài liệu ở bên người anh chờ anh kí tên.
Anh chính là có dáng vẻ thế này, lưu loát phóng khoáng ký tên mình lên tài liệu.
Cô khi đó rất thích nhìn trộm mặt nghiêng của anh, âm thầm than thở sao trên thế gian lại có người đàn ông hoàn hảo như vậy.
Dung mạo đến cả con gái cũng phải ghen tị, chữ viết đẹp không nói đến cả động tác kí tên cũng nổi bật khác thường.
Lúc này cô vẫn ở chỗ bên cạnh anh giống như thế, vẫn có thể nhìn thấy mặt nghiêng của anh, vẫn cảm thấy nhan sắc bất phàm của anh, khí chất siêu phàm, động tác kí tên của anh vẫn lưu loát ưu nhã như vậy, có điều vào thời khắc anh viết xong nét chữ cuối cùng, trái tim cô bỗng nhiên lại trở nên trống rỗng.
Anh từng vô số lần kí tên, mỗi lần kí tên đều đem lại cho công ty lợi nhuận vô cùng lớn.
Hai năm trước, cũng ở cục dân chính, anh đã kí tên như vậy mang đến cho cô một tình yêu hoa trong gương trăng trong nước.
Lần này..
Cô hơi cười, sự xót xa giống như thủy triều xô lên lấp đầy lồng ngực cô.
Lần này là lần cuối cùng rồi.
Ký xong lần này, từ đây dù chân trời góc bể cũng đều không còn liên quan gì nữa.
Có một khoảnh khắc nào đó cô ngây người ra giống như bị đau đớn ở lồng ngực chặn lại cả suy nghĩ, chỉ còn đau đớn.
Chỉ còn đau đớn di chuyển mở rộng trong cơ thể.
Dần dần tim mở ra một đường rạch hút hết mọi đau