Cô nhớ lại sự tức giận, sự vụng về của mình ngày hôm qua. Cô liếc nhìn tên thủ phạm đầu xỏ bên cạnh: “Anh đã nhớ kỹ thì anh tự sửa không phải là được rồi sao? Sao phải cần tôi viết lại?”
Anh khé cau mày lại: “Niệm Niệm, em làm việc có thể nghiêm túc chút được không? Nếu như giao công ty vào tay em không phải bị em làm cho phá sản rồi sao?”
Đừng nhắc tới vụ này, nhắc đến là cô lại càng giận, công ty rõ ràng đã nằm trong tay anh lại còn cần cô làm việc làm gì chứ? Cô biết răng cứ nhắc đến công việc là Lục Hướng Bắc lại giáo huấn cô rất lâu, giống hệt bộ dạng ba giáo huấn cô: “Niệm Niệm, con là trưởng nữ của Đồng gia! Không nhất định cần con trở thành người phụ nữ mạnh mẽ nhưng ít nhất cũng phải có chỗ đứng vững chắc trong xã hội…”
Quả nhiên, lại nữa rồi! Cô giơ tay ra mở radio thật lớn, chỉnh tiếng nhạc đến mức lớn nhất có thể. Bỗng nhiên tiếng nói của Lục Hướng Bắc bị chìm nghỉm. Cô chỉ ngồi nhìn ra bên ngoài cửa xe, hôm nay lại là một ngày nắng.
Âm lượng cuối cùng vẫn bị Lục Hướng Bắc vặn nhỏ xuống, những lời giáo huấn của anh cũng được dừng ở đó. Đương nhiên cô biết tăng ca là việc cần làm. Đối với công việc, Lục Hướng Bắc chưa bao giờ vì cô là đại tiểu thư nhà họ Đồng hay là vợ của anh mà bật đèn xanh một lần, ngược lại so với người khác còn hà khắc hơn. Cô thật không biết mình lấy anh để làm gì nữa!
Có điều khi đến công ty rồi cô mới thấy hối hận. Sớm biết như vậy thì thà đi bãi biển với mẹ nhỏ cũng không cùng anh đến công ty tăng ca! Tại khu thư ký, bất thình lình lại có người phụ nữ đang đứng ở đó. Là Ngũ Nhược Thủy!
Nhìn thấy hai người đến, Ngũ Nhược Thủy liền mỉm cười chào hỏi: “Anh Lục, nghe nói anh phải tăng ca, em cũng muốn học hỏi thêm vài thứ, anh không để ý chứ?”
“Tất nhiên không để ý rồi!” Lục Hướng Bắc cười hiền hòa.
Đồng Nhất Niệm rất ít nhìn thấy Lục Hướng Bắc cười với nhân viên như vậy. Đối với Ngũ Nhược Thủy này, cô nên nghe lời Di Đóa đi điều tra mười
tám đời tổ tong nhà cô ta.
Ngũ Nhược Thủy phát hiện cô ở sau lưng Lục Hướng Bắc liền lịch sự chào hỏi: “Giám đốc Đồng, chị cũng đến rồi, emđã mua bữa sáng cho anh Lục rồi, chị có muốn ăn cùng không ạ?”
Đồng Nhất Niệm khẽ nhếch môi lên: “Cám ơn, chúng tôi ăn rồi!”
Cô rất khéo léo dùng từ “chúng tôi”, nhẹ nhàng đem cô và Lục Hướng Bắc vẽ cùng với nhau, thông minh như Ngũ Nhược Thủy có thể hiểu không? Ngược lại, Đồng Nhất Niệm có vài điều không hiểu, chuyện cô là Lục phu nhân, cả công ty trên dưới đều biết, cho dù Ngũ Nhược Thủy ngu ngốc không biết, cho dù thư ký trong bộ phận thư ký cố ý không nói với cô ta thì tại sao Lục Hướng Bắc lại không giới thiệu chứ? Có gì đó…
Ngũ Nhược Thủy, rõ ràng đối với từ “chúng tôi”, cuối cùng cũng chỉ làm cho ai đó có chút bối rối thôi. Sau đó cô mới hiểu ra là chỉ Đồng Nhất Niệm và Lục Hướng Bắc. Cô cũng không nghĩ nghĩ ngợi gì liền nhe răng cười: “Vậy em đi pha trà cho anh Lục, giám đốc Đồng có muốn một cốc không ạ?”
Đồng Nhất Niệm nhé cười, lắc đầu, cô có chút xúc động muốn vứt toàn bộ chỗ trà xanh đó đi. Đó là trà xanh thượng hạng cô nhờ người mua chỉ vì anh thích, vì vậy nó được đặt trong phòng thư ký. Bình thường đều là Di Đóa hoặc là cô tự mình pha, điều này đã trở thành tập quán bất thành văn của khu thư ký. Không ai có gan trước mặt Lục phu nhân đi lấy lòng Lục tiên sinh cả.
Xem qua vô số phim phu nhân nhà hào môn và tiểu tam tranh đấu, cũng chỉ là một khóc, hai náo, ba treo cổ, sau đó hạ thấp thân phận rồi cãi nhau, làm loạn với tiểu tam. Những việc mất mặt này cô sẽ không làm, hơn nữa bất kể cô làm gì Ngũ Nhược Thủy thì sẽ đều làm cho Lục Hướng Bắc nhận thấy răng là cô đang ghen, sao có thể được chứ? Cô không thể.
********Hết chương 23