Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

241: Có Nên Tin Không


trước sau


Anh ta rõ ràng là không ngờ đến, nhưng cô đã nói rồi thì anh ta tất nhiên là sẽ làm theo, giang hai tay ôm cô vào lòng.
Lần đầu tiên chính thức ôm nhau nên anh ta rất dịu dàng và cẩn thận, mức độ và sức lực đều nắm bắt vô cùng tốt, không có ái muội, không có dục vọng, chỉ có sự dịu dàng hết mức của anh ta.
Đồng Nhất Niệm nhắm mắt lại, áp mặt vào ngực anh ta, cố gắng tìm kiếm cảm giác mà cô chờ đợi.
Áo sơ mi của anh ta cũng là chất liệu cao cấp, mềm mại dễ chịu.

Dưới lớp áo sơ mi có thể cảm giác được cơ ngực của anh ta, dẻo dai và đàn hồi.

Cánh tay của anh ta rắn chắc mạnh mẽ.

Hơi thở phát ra từ cơ thể anh ta chính là hơi thở thuộc về đàn ông.
Nhưng..

Nhưng..

Tại sao vẫn không phải là cảm giác mà cô muốn?
Nước mắt của cô lại lần nữa rơi ra, rời khỏi vòng ôm của Hạ Tử Tường, ra sức lắc đầu.

Hạ Tử Tường không hiểu nên chỉ nắm ấy vai cô hỏi: "Niệm Niệm, em làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Nước mắt cô như mưa, vẫn lắc đầu, nghẹn ngào: "Không phải..

Không phải..

Không phải.."
Không phải là anh! Không phải là anh! Trên thế giới này chỉ có một Lục Hướng Bắc, không ai có thể thay thế được, không có ai..
"Hạ Nhị, xin lỗi, Hạ Nhị, anh về trước đi.." Cô ôm mặt, nước mắt rơi ra khỏi kẽ tay, chảy thành dòng theo ngón tay.
Lục Hướng Bắc, vĩnh viễn là vết thương thuộc về bản thân cô, không ai có thể chữa thương cho cô được, không ai có thể ở bên cô vào lúc như thế này.
Dù có là người hiểu rõ phụ nữ như Hạ Tử Tường cũng không thể an ủi cô vào lúc này, có lẽ trong tiềm thức cô chỉ cần có Lục Hướng Bắc mà thôi.
Cô bây giờ bỗng nhiên không muốn gặp ai cả, có lẽ bệnh đà điểu lại phát tác rồi, chỉ muốn giấu bản thân mình đi, trốn vào một góc tự liếm vết thương.
Hạ Tử Tường nhìn cô một lúc lâu cũng hơi đoán được cô vì sao lại khóc, cũng biết bản thân có tiếp tục ở lại đây cũng không có ích gì.

Có những chuyện chỉ có thể để cô từ từ đả thông suy nghĩ, người khác không giúp được, việc anh ta có thể làm cùng lắm là đến ngay khi cô cần mà thôi, khi cô cần sự ấm áp của anh ta thì đưa đến một cách vừa đủ, khi cô không cần thì phải tự mình âm thầm lùi ra ngoài.
Anh ta cuối cùng nắm lấy vai cô, giống như tiếp sức cho cô: "Niệm Niệm, vậy thì anh về trước, có việc gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ lập tức đến bên em!"
Tay cô dần rời khỏi mặt, vẫn khóc gật đầu: "Ừm, cám ơn.."

"Nhớ kĩ, dù anh có ở đâu cũng sẽ nhanh chóng chạy đến, dù ngàn vạn xa cách thì anh cũng đội chuồn chuồn trúc bay đến!" Lần duy nhất họ chính thức hẹn hò là xem Doraemon, anh ta nhớ khi đó cô cười tươi như hoa, anh ta hi vọng sự vui vẻ đơn giản trẻ con này có thể trở thành ánh sáng trong những ngày tháng u tối của cuộc đời cô.
Cô nghe thấy lời anh ta cuối cùng cũng cười, dù nụ cười này chỉ là để đối phó hoặc là miễn cưỡng nhưng dù sao cô cũng hiểu được tấm lòng của Hạ Tử Tường.
Hạ Nhị, Hạ Nhị, anh nghiêm túc sao?
Nhưng có những khi thà rằng anh không nghiêm túc còn hơn, thà rằng anh đừng tốt với em như vậy.
Hạ Tử Tường đi rồi, nước mắt cô lại không rơi nữa, chỉ là ngồi thần người ra đó, trong đầu là một mảng hỗn loạn, hoàn toàn không biết là mình đang nghĩ gì nữa.
Nước mắt khô rồi nhưng trên da mặt cứ căng căng, không thoải mái.
Di động của cô đúng lúc này lại vang lên, hết chuông này đến chuông khác, cô không muốn đứng dậy đi nhận điện thoại nữa.

Tận đến khi bảo mẫu lên xem cô đã dậy chưa thì mới nhắc cô là di động đang kêu và giúp cô tìm di động đến đưa cho cho cô.
Không tránh được nữa nên cô nghe máy, không ngờ người gọi đến lại là Trác Thần Viễn.
"Chào anh Trác." Cô phát hiện giọng nói của mình có chút thô ráp, không tự nhiên.
"Niệm Niệm, không thoải mái sao? Giọng nói khang khác!" Từ sau lần đó gọi cô là Niệm Niệm thì anh ta cũng không thay đổi nữa, cách xưng hô như vậy lập tức kéo gần quan hệ của hai người lại.
"À, tối qua ngủ không ngon, đạp chăn nên cổ họng không thoải mái lắm.." Cô hắng giọng mấy cái để làm thanh giọng.
"Vậy à, vậy thì cần phải cẩn thận chứ, phụ nữ có thai không nên bị cảm đâu!" Anh ta ôn hòa dặn dò, có hơi mang giọng trưởng bối.
Đồng Nhất Niệm lấy lại tinh thần, ép mình ra khỏi trạng thái vừa rồi, bắt đầu nói đùa với anh ta: "Ồ, anh Trác hình như rất có kinh nghiệm nhỉ."

Anh ta hơi sững sờ, sau đó cười sảng khoái, cũng không giải thích mà nói vào chuyện chính: "Niệm Niệm, tôi nghe nói bài hát chủ đề cho Y Niệm của cô vẫn chưa tìm được bài thích hợp đúng không?"
"Đúng thế..

Nhưng sao anh lại biết?" Cô kinh ngạc, việc này chỉ có ba người là cô, Kiệt Tây, Di Đóa biết thôi mà, Kiệt Tây chắc chắn là không nói cho anh ta rồi, lẽ nào là Di Đóa sao?
"Ha ha, cái này không quan trọng." Anh cười nói: "Quan trọng là có lẽ tôi có thể giúp các cô tìm được người làm nhạc thích hợp."
"Thật vậy sao?" Cô nghĩ, người mà Trác Thần Viễn quen chắc chắn là không tầm thường, chỉ là vẫn lo lắng vì yêu cầu của Kiệt Tây quá cao, hơn nữa tác phẩm của họ có một khí chất thanh khiết vô cùng thoát tục, người làm nhạc bây giờ phần lớn đều bị đồng tiền ăn mòn, người có thể làm ra khúc nhạc phù hợp với yêu cầu của Kiệt Tây được trang bị khí chất như thế rất khó tìm.
"Không tin tôi sao?"
Trong giọng nói của Trác Thần Viễn luôn mang theo một sự ôn hòa thuộc về bậc trưởng bối, điều này làm cô cảm thấy rất thoải mái, ngữ điệu như vậy có thể làm cô nhớ đến ba

mình, tất nhiên với tuổi tác của Trác Thần Viễn thì cùng lắm chỉ có thể làm anh trai cô mà thôi, nhưng không biết tại sao cô giao tiếp với anh ta không nhiều nhưng khi nói chuyện cười đùa với anh ta thì cô như có được cảm giác thân thiết.
Cô cũng cười, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn: "Không phải, chỉ là cảm thấy đã làm phiền anh rồi nên thấy ngại quá."
"Không phiền chút nào cả! Tôi chỉ là muốn tạo mối liên hệ giữa chúng ta mà thôi, các cô cũng đâu phải để cậu ta làm nhạc miễn phí, có trả công cho cậu ta mà! Vừa hay cậu ta đang cần tiền, tên nhóc này có tính cách rất kì quái, chắc là có thể làm ra được chất mà các cô cần, trung gian là tôi đây coi như là chịu thiệt không lấy phí trung gian đâu!"
Cô biết, Trác Thần Viễn thật sự là muốn giúp cô, nhưng lại nói một cách rất nhẹ nhàng, người đàn ông như vậy đúng là chín chắn thận trọng, rất phù hợp với cách làm việc của anh, khiêm tốn nhưng hào phóng.
"Anh Trác, cám ơn anh." Việc trên thế giới này luôn là khổ tận cam lai, trải qua một trận khóc vật vã vừa rồi bây giờ nghĩ lại thì cô thấy mình vẫn may mắn chán, luôn có cái gọi là hi vọng xuất hiện trong sinh mệnh của cô.

Nhắc đến Y niệm, tâm trạng đau thương của cô cũng được ép xuống, Y Niệm mới là việc cấp bách bây giờ của cô.
"Nếu muốn cám ơn tôi thì lần sau hãy dạy tôi cách chăm hoa lan đi!" Tiếng cười của anh ta rất đôn hậu và ôn hòa: "Tên nhóc này đang ở chỗ tôi, nếu như bây giờ cô thấy tiện thì hãy mang tài liệu về Y Niệm và thiết kế trong buổi họp báo này của các cô đến cho cậu ta xem đi, để cậu ta suy nghĩ xem thế nào."
Thiết kế của Kiệt Tây sao? Trong lòng cô hơi lộp bộp.
Trước đây Kiệt Tây mời người ta làm nhạc đều không cho họ xem bản thảo, sợ bị truyền ra ngoài, bị người ta ăn cắp bản quyền.
Trác Thần Viễn là người nào chứ? Sự ngập ngừng một lúc của cô lập tức đã bị anh ta phát hiện ra mà cười: "Niệm Niệm vẫn là không tin tưởng tôi sao? Vậy thì các cô cứ suy nghĩ kĩ đi, tên nhóc chỗ tôi tên là Tế Hạ một tài năng kì quái trong âm nhạc, nếu tin tôi thì gọi điện cho tôi, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt."
"Không phải, tôi không phải là có ý này.." Lời của Trác Thần Viễn làm Đồng Nhất Niệm cảm thấy mình có vẻ hẹp hòi, nhưng việc này rất quan trọng lại liên quan đến mạch máu của Y Niệm, cô không thể không cẩn thận được.

Tế Hạ, cái tên này làm cô phải hít sâu một hơi, là nhà làm nhạc trẻ tuổi rất nổi tiếng trong nước mấy năm trở lại đây, nhà chế tác âm nhạc cũng là người sáng lập Tế Hạ truyền bá, nghe nói mỗi một bài của cậu ta đều có giá trên trời.
Người như vậy chắc là người đáng để tin tưởng nhỉ?
Cô quyết định vẫn là nên bàn bạc với Kiệt Tây đã, dù sao những thiết kế này cũng là tác phẩm của Kiệt Tây.
Cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đeo túi lên ra ngoài, nhưng khi đi đến hành lang thì suýt va vào Nhất Lăng, cô vội vàng lấy lại thăng bằng, bảo vệ bụng: "Nhất Lăng, em vội vàng hấp tấp làm gì vậy?"
Ánh mắt Nhất Lăng sợ sệt: "Chị, em..

Chị đi tìm anh Kiệt Tây sao? Em muốn đi cùng với chị..

Em cũng muốn tham gia vào công việc của công ty chị, em thật sự không muốn ăn không ngồi rồi nữa.."
Lại là vấn đề này.
Đồng Nhất Niệm nhớ đến gần đây luôn bận rộn nên đã lâu rồi không để ý đến Nhất Lăng, cũng không biết con bé thời gian gần đây đang bận làm gì, mong là đừng làm ra việc gì không hay.
Nhưng dù thế nào thì con bé cũng là em gái mình, tìm một việc gì đó cho con bé làm còn hơn là làm loạn khắp nơi, nhìn thấy mái đầu đỏ của con bé đã được nhuộm lại màu đen, lớp trang điểm trên mặt cũng được rửa đi sạch sẽ, nhìn khá là thoải mái.
Cô nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như em thật sự muốn đến làm thì chị cần bàn với Kiệt Tây đã, nếu như em nghiêm túc làm việc thì Kiệt Tây cũng sẽ không từ chối đâu."
Nhất Lăng nghe vậy thì nhảy lên vui vẻ: "Thật sao chị, chị là tốt nhất!"
Đồng Nhất Niệm không biết con bé vì sao lại vui như vậy, chỉ vội ra ngoài nên cũng không nghĩ nhiều, trước tiên gọi điện thoại hẹn Kiệt Tây, sau đó liền bắt xe đến chỗ hẹn.
Nhưng khi cô vừa đến nơi chuẩn bị trả tiền xe thì phát hiện ví tiền mình không thấy đâu nữa.
Cô nhớ lại chuyện tối qua, Hạ Tử Tường rõ ràng đã trả lại ví tiền cho cô lúc trên xe rồi, sau đó cô cho ví tiền vào túi rồi cũng không lấy ra lần nào nữa, ví tiền đâu rồi nhỉ? Người từng đến phòng cô chỉ có Lục Hướng Bắc, nhưng đường đường là cục trưởng cục công an chắc không phải là tên trộm ví tiền đấy chứ?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện