Anh không thèm liếc ngang liếc dọc mà nhìn thẳng phía trước: "Không cần, một người đàn ông đã li hôn như anh, muộn như vậy rồi lại vào căn hộ của một cô gái độc thân, em không sợ làm tổn hại đến thanh danh của mình sao?"
Cô nhếch mày, nghịch ngợm nói: "Em không sợ!"
"Em không sợ nhưng anh sợ, em lên đi, anh phải đi đây!" Anh vẫn như cũ lười biếng, ngữ điệu kéo dài ra.
Âu Dương Nghiên hắng giọng, đứng thẳng người: "Được rồi, đừng tỏ vẻ ngầu nữa! Đâu phải thật sự muốn anh lên đâu? Nhưng tuần trước em có bay về nhà, bác Lục bảo em mang ít đồ đến cho anh!"
"Mang cái gì em thích thì cứ giữ lấy!" Anh đến cả cô ta mang thứ gì cho cũng không có hứng thú, chỉ để lại một câu rồi trực tiếp đạp ga phóng đi.
Âu Dương Nghiên đứng trong gió nhìn đèn đuôi xe Audi của anh, không vui bĩu môi.
Chẳng phải đã li hôn rồi sao? Còn là người phụ nữ kia không cần anh nữa mà sao anh còn chưa dứt tình với cô ta nữa? Không biết là một người phụ nữ như thế nào nữa.
Sau khi xe rời xa chung cư của Âu Dương Nghiên thì anh liền giảm tốc độ xuống, di động bỗng vang lên là chuông báo có tin nhắn, tin nhắn của Di Đóa: Cục trưởng Lục, nhiệm vụ đã hoàn thành, cô ấy nghe thấy rồi, cục trưởng Lục cố lên!
Cố lên sao? Anh cười khổ, anh vẫn luôn ở trong trạng thái đầy dầu sẵn sàng mà, chỉ là cô không có anh cơ hội đến gần mà thôi.
Bây giờ việc duy nhất anh có thể làm là cố gắng làm việc thôi.
Trả lời tin nhắn của Di Đóa: Cô cũng cần cố gắng lên, từ bây giờ tôi sẽ chuyển về phía sau địch, tác chiến tiền phương giao hết cho cô đấy.
Di Đóa ngạc nhiên nhắn lại: Nhiệm vụ nặng nề quá cục trưởng Lục, tôi đơn độc chiến đấu thì lực lượng mỏng quá!
Anh vười nhạt trả lời: Cô không phải chỉ có một mình.
Vừa trả lời xong thì có cuộc gọi đến, người gọi đến là Ngũ Nhược Thuỷ.
Nhược Nhược sao? Đã rất lâu không liên lạc rồi, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại cho anh là có việc gì đây?
"A lô?" Anh nghi ngờ nhận máy.
"Lục đại ca.." Ngũ Nhược Thuỷ ở bên kia khóc lóc.
"Sao thế Nhược Nhược?" Đối với Ngũ Nhược Thuỷ, anh vẫn luôn nể tình Như Kiều và Nhuận Nam nên chăm sóc cô ta, nhưng từ khi phát hiện tâm kế của cô ta thì cũng ít qua lại hơn.
Cái chết của Như Kiều đã làm cô ta mất đi người thân cuối cùng, niệm tình cô ta còn trẻ nên anh đã nhờ bạn bè tìm cho cô ta một công việc khác, thấy cô ta ổn định rồi thì bản thân anh mới yên tâm được.
Lần này trở về cũng đã âm thầm hỏi thăm bạn bè về tình hình của cô ta, bạn bè nói cô ta cũng không tệ, chăm chỉ làm việc, nghe nói còn tìm được bạn trai mới rồi, anh cũng hỏi người bạn trai này là người thế nào thì người bạn nói là cô ta nói anh ta cũng không tệ, đổi xử với cô ta rất tốt nhưng vẫn không biết là ai.
Như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần cô ta có thể tự lập cuộc sống thì anh cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của Nhuận Nam và Như Kiều.
Còn những việc khác thì không phải là việc anh nên quan tâm nữa.
Nhưng lúc này cô ta gọi điện đến là vì bị bạn trai bắt nạt sao?
Còn Ngũ Nhược Thuỷ bên kia lại chỉ khóc gọi anh: "Lục đại ca..
Lục đại ca.."
"Em đang ở đâu? Có chuyện gì vậy?"
"Lục đại ca..
Em ở nhà..
Em rất ngoan..
Rất ngoan..
Không đi đâu cả..
Nhưng tại sao mọi người lại không thích em..
Anh không thích..
Anh ta cũng không thích..
Đến cả chị khi còn sống cũng không thích em..
Tại sao.." Cô ta khóc không thành tiếng ở đầu bên kia.
"Em cứ ở nhà, anh đến ngay!" Anh lập tức quay đầu xe đi về phía chung cư của Ngũ Nhược Thuỷ.
Cửa căn hộ vừa mở ra, Lục Hướng Bắc liền nhìn thấy Ngũ Nhược Thuỷ đầu tóc rối loạn, mặt mũi tiều tuỵ, sắc mặt trắng xanh yếu ớt, giống như người vừa bị ốm vậy.
"Sao em lại thành như thế này? Ốm sao?" Anh cau mày hỏi.
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi nước mắt Ngũ Nhược Thuỷ liền rơi như nước vỡ bờ, khóc đến mức không gọi nổi tiếng Lục đại ca.
"Đi, trước tiên đi bệnh viện đã!" Dáng vẻ của cô ta rõ ràng là bị bệnh rồi, hơn nữa trên bàn còn có ít thuốc tán loạn.
Ngũ Nhược Thuỷ ngửa mặt đầy nước mắt lên ra sức lắc đầu: "Không đi! Em không đi! Mấy hôm trước em mới đến bệnh viện rồi.."
"Thật sự là đi bệnh viện rồi chứ? Bệnh gì vậy?" Giọng anh trở nên nghiêm khắc.
Thuốc trong tay Ngũ Nhược Thuỷ rơi xuống đất, cô ta che mặt khóc lớn: "Lục đại ca! Em..
Em không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa..
Em không biết nên làm như thế nào nữa..
Em từng nghĩ đến cái chết..
Nhưng em lại không còn mặt mũi nào nhìn mặt chị em ở dưới kia..
Chị mà biết chắc chắn sẽ đánh chết em..
Tuy rằng khi còn sống chị làm loại việc đó..
Nhưng chị ấy vẫn luôn muốn em là một cô gái trong sạch thuần khiết..
Lục đại ca..
Em thật sự muốn làm một cô gái trong sạch thuần khiết..
sạch sẽ gả cho anh ấy..
Nhưng anh ấy không cần em..
Cũng không cần con của bọn em..
Anh ấy nói anh ấy chưa bao giờ thích em.."
Cô ta nói một lèo những lời này, nói xong liền úp mặt vào xô pha khóc lớn.
Lục Hướng Bắc vừa vào đã nhận ra đôi mắt sưng đỏ của cô ta, đoán là thời gian này chắc là cô ta vẫn lấy nước mắt để rửa mặt, cô ta lúc này cần được an ủi, nhưng đáng tiếc anh không phải là người cho cô ta sự an ủi, thậm chí đến cả cái ôm cơ bản nhất của anh