"Anh bảo em đứng lại mà!" Cô chỉ cảm thấy phía sau có một cơn gió ập đến, tay trái của cô bị giữ lấy, cô rơi vào một cái ôm.
Kiệt Tây thấy vậy thì mỉm cười: "Chị à, vậy em đi trước đây!"
"Này, đợi chị với!" Đồng Nhất Niệm giằng co trong lòng anh nhưng không thoát ra được, chỉ cảm thấy kì lạ, Kiệt Tây vẫn luôn không thích Lục Hướng Bắc mà sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi như vậy?
Nhưng Kiệt Tây chỉ vẫy tay tạm biệt với cô rồi lên xe không thèm để ý đến lời của cô mà lái xe thể thao nhỏ đi.
"Lục Hướng Bắc, anh buông tôi ra, giữa thanh thiên bạch nhật, đừng quên anh là cảnh sát, cảnh sát lại làm trò lưu manh à!" Kiệt Tây đi rồi chỉ có thể dựa vào bản thân để chiến đấu thôi! Mẹ Lương chắc chắn là đứng về phía Lục Hướng Bắc rồi!
Tiếng cô vừa vang lên thì cảm thấy cơ thể được tự do.
Anh lại buông cô ra, chỉ là có một cỗ khí lạnh phả xuống từ trên đỉnh đầu cô: "Sao em lại ở cùng ông ta?" Anh nói "ông ta" đương nhiên là chỉ "ông ta" rồi.
Nhưng cô lại coi thành Trác Thần Viễn: "Sao tôi lại không thể ở cùng anh ta chứ? Cô đây là người tự do mà, muốn ở cùng ai thì ở cùng người đó thôi!"
Anh biết cô hiểu nhầm ý anh, không nhịn được cười nói: "Vậy sao? Anh nhớ là cô Đồng đã từng thể là phải câu dẫn được Trác Thần Viễn cơ mà, xin hỏi việc câu dẫn của em đã tiến hành đến đâu rồi?"
Đồng Nhất Niệm ghét dáng vẻ này của anh, giống như lần trước anh xem thường cô nói Trác Thần Viễn sẽ không thèm nhìn đến cô vậy, cô tức giận nói: "Tôi cho anh biết nhé Lục Hướng Bắc, chỉ cần anh không quanh quẩn cạnh tôi nữa thì sẽ không có việc gì hết, chẳng phải anh đã thấy rồi sao? Mọi việc tiến hành rất thuận lợi, hôm nay còn gặp ba anh ta nữa kìa! Bác Trác còn mời tôi đến Bắc Kinh chơi nữa đấy, muốn cùng tôi ăn tết, không tin thì anh tự đi hỏi đi!"
"Bác Trác sao?" Anh bị cách xưng hô này làm cho kinh ngạc, rất nhanh đã hiểu ra, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: "Vậy sao? Vậy có cần anh chúc mừng em không? Thế nào? Đã đồng ý người ta đi Bắc Kinh ăn tết chưa?"
Đồng Nhất Niệm lườm anh: "Tất nhiên rồi, bác Trác nói để tôi ngồi xe riêng đi, có bác sĩ ý tá đi cùng, còn có cảnh sát bảo vệ hộ tống nữa!"
"Hừm, đãi ngộ cao thật đấy, gần như nguyên thủ quốc gia rồi!" Anh hắng giọng từ mũi ra.
"Lại chẳng vậy!" Cô hừ mấy tiếng, hai tay ôm ngực: "Không chừng lúc đó chúng ta còn có thể gặp nhau ở Bắc Kinh ấy chứ, nghe nói nhà anh cũng ở Bắc Kinh!"
"Đúng thế, ở Bắc Kinh, đúng là một ý kiến hay!" Sự lạnh lẽo trong mắt anh đã biến mất, mà đầy vẻ vui vẻ ấm áp.
Cô luôn cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý quỷ kế gì đó liền lùi lại mấy bước đề phòng anh lại tấn công đột ngột: "Lục Hướng Bắc, dù có gặp ở Bắc Kinh thì bên cạnh tôi cũng sẽ có Trác Thần Viễn, mà bên cạnh anh tốt nhất là có thêm Âu Dương Nghiên, như vậy đều tốt cho cả hai!"
Anh cười sáng lạn như hoa đào: "Em cũng biết nhiều đấy! Còn biết cả cái tên Âu Dương Nghiên này nữa, xem ra không phải hoàn toàn là không quan tâm đến anh nhỉ!"
Cô như bị nghẹn lời, cười lạnh: "Đừng đắc ý nữa, ai mà thèm cố ý đi quan tâm anh chứ, chỉ là tình cờ nghe thấy thôi! Anh không biết khi tôi biết đến cái tên Âu Dương Nghiên này đã vui mừng thế nào đâu! Cuối cùng đã có người thay tôi gánh tội rồi, xin anh hãy hạnh phúc cùng với Âu Dương Nghiên của mình đi, tôi chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử, đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa!"
"Vậy.
.
Có phải anh nên chúc em với Trác Thần Viễn cũng gì gì đó?" Nụ cười của anh có chút tà khí không hề hợp với bộ cảnh phục đang mặc trên người.
Cô khinh thường lầm bẩm: "Lưu manh xấu xa! Đúng là làm bẩn bộ cảnh phục này mà! Cục trưởng Lục, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, tôi rất bận!"
Cô đi ra ngoài rồi mới đột nhiên nhớ ra Kiệt Tây đã đi mất rồi, cô làm thế nào đây?
Trước mắt, đến cả một chiếc taxi cũng không có, trong con ngõ này vốn rất ít taxi, mấy năm nay việc làm ăn của nhà họ Lương tốt hơn, chi phí cũng khá cao, người đến đây ăn thường là tự lái xe đến, dù có taxi thì lái xe cũng chỉ đi đến cửa ngõ thôi vì sợ ngõ sâu quá không tiện ra.
Xem ra trước mắt sẽ không có xe ngay được.
Cô đang muốn ra ngoài bắt xe thì sau lưng lại vang lên một giọng nói âm u: "Vẫn là để anh gắng gượng đưa em đi đi, ai bảo anh là cảnh sát chứ! Có người nào đó chẳng đã nói, gặp khó khăn thì tìm cảnh sát sao!"
Cô không quay đầu lại mà muốn đi ra đầu ngõ bắt xe, ý nghĩ này vừa xuất hiện thì lại nghe thấy tiếng Lục Hướng Bắc trắc nịch vang lên: "Đừng cố nữa, không cần phải giận dỗi với anh đâu, giận mãi cũng đâu tránh gặp được đâu, về sau còn gặp cả ở Bắc Kinh cơ mà! Lúc này em vẫn nên nghĩ nhiều cho con thì hơn, quãng đường xa như vậy, em không sợ làm con mệt sao?"
Nói cũng đúng, việc gì phải làm khó mình chứ! Cô vốn nghĩ xem có nên gọi điện cho Hạ Tử Tường đến không, nhưng như vậy thì có vẻ hơi quá đáng với Hạ Tử Tường, anh ta sẽ thật sự trở thành người gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi mất, hơn nữa, vừa rồi cô còn lớn giọng nói với Lục Hướng Bắc là sẽ đi Bắc Kinh ăn tết với Trác Thần Viễn mà, bây giờ mà đổi hướng gió thì sẽ nhìn không được thật lắm.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Lục Hướng Bắc mượn cớ đưa cô đi mà mời cô lên xe rồi? Mà mỗi lần đều rất trùng hợp, xung quanh đều không bắt được xe! Lẽ nào ông trời cũng muốn đối đầu với cô sao? Đúng là không còn lẽ trời nữa mà! Cô có nên nghi ngờ cục trưởng cục công an này lợi dụng chức quyền để không cho xe taxi