Tòa nhà văn phòng cục công an.
Trời đã tối, trong phòng họp vẫn đang mở cuộc họp đặc biệt, cục trưởng Lục đích thân chủ trì, lãnh đạo các chi đội đã đói đến bụng sôi rồn rột nhưng cục trưởng Lục dường như vẫn chưa có ý định tan họp.
Bỗng nhiên cửa phòng họp có tiếng gõ cửa.
"Cục trưởng Lục.
" Bên ngoài truyền đến tiếng của Tiểu Đỗ.
"Vào đi.
" Lục Hướng Bắc để ý đến khí trời, tưởng là Tiểu Đỗ cho người mang cơm đến, cuộc họp ngày hôm nay không thể kết thúc ngay được.
Sau khi Tiểu Đỗ đi vào liền đi đến bên tai Lục Hướng Bắc: "Cục trưởng Lục, bên ngoài có một phụ nữ tìm anh.
"
Anh bỗng nhiên nhớ ra là hôm nay hẹn Đồng Nhất Niệm đến lấy bằng lái, vì thế liền đứng dậy nói: "Nghỉ ngơi một chút đã, uống miếng nước, lát nữa lại họp tiếp.
"
Anh bước nhanh về văn phòng, chỉ mong nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia nhưng vừa bước vào văn phòng thì liền bị một ngọn lửa đỏ làm cho hoa mắt.
Sau đó vang lên một tiếng cười giòn tan: "Enzo!"
Anh không nhịn được cau mày, đầu tiên là không nhìn thấy người mình muốn thấy đã làm anh rất thất vọng, hơn nữa lại nghe thấy có người gọi tên tiếng Pháp của mình trong văn phòng cục công an thì lại càng thấy không thoải mái.
"Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng gọi anh là Enzo, đây không phải là nước Pháp!" Anh kìm chế nói.
"Xin lỗi mà Ân Chi, không, Hướng Bắc, người ta quên mất!" Người đến chủ động khoác tay anh.
Anh tránh ra mấy bước, thoát khỏi tay cô ta: "Tiểu Nghiên, sao em lại chạy đến văn phòng của anh vậy? Anh đang họp đấy, có việc gì thì mau nói đi!"
"Chính là vì biết anh họp nên em mới đến mà! Họp thì cũng cần ăn cơm chứ? Anh nhất định là chưa ăn đúng không, em có hầm canh cho anh, là canh kiểu Quảng lần trước em đã về nhà đặc biệt nhờ bảo mẫu dạy cho đấy, nghe nói canh kiểu Quảng rất bổ! Mau uống đi, còn nóng hổi đấy!" Người đến chính là Âu Dương Nghiên, thấy anh không tỏ vẻ gì mà thoát khỏi tay cô ta thì thấy không vui, nhưng cô ta vẫn chưa quên nhiệm vụ đến đây ngày hôm nay, đặt bình giữ nhiệt đến trước mặt anh.
Anh khách sáo xa cách: "Cám ơn Tiểu Nghiên, em mang về tự uống đi, anh còn đang họp, các cán bộ cảnh sát khác cũng chưa ăn thì sao anh có thể ăn một mình được, còn ra thể thống gì chứ?"
Nói rồi anh cũng đứng lên chuẩn bị quay lại phòng họp.
"Nhưng dù anh có uống thì cũng có ai biết đâu chứ!" Âu Dương Nghiên đã tốt bụng mà còn không được thừa nhận nên không can tâm, kéo lấy quần áo anh không cho anh đi.
"Tiểu Nghiên!" Anh gấp gáp: "Đây không phải là nước Pháp mà à Trung Quốc, hơn nữa còn là ở cục công an lôi lôi kéo kéo còn ra cái dạng gì chứ!"
Âu Dương Nghiên đã ở Pháp lâu nên bị nhiễm sự lãng mạn và tùy ý của bên đó, về mặt nam nữ không nên động chạm thân mật này hình như không có nhiều khái niệm lắm.
Nghe lời anh nói xong thì cô ta không vui buông tay ra: "Cục công an thì ghê gớm lắm sao? Ở Trung Nam Hải chẳng phải cũng lôi kéo đấy thôi!"
Sắc mặt anh cau có: "Anh đi họp đây, em mang canh đi đi!"
"Này, Hướng Bắc, em sẽ để ở đây, lát nữa anh uống nhé!" Cô ta đuổi theo mấy bước nhưng chỉ nhìn thấy được lưng anh biến mất ở chỗ rẽ, sau đó thì không thấy nữa.
Không nhịn được giậm chân mấy cái nhưng vẫn không thể không nhẫn nhịn mà rời đi, còn canh tất nhiên là vẫn ở trên bàn trong văn phòng.
Khi Lục Hướng Bắc quay về đến cửa phòng họp thì Tiểu Đỗ vẫn ở đó, anh không nhịn được phê bình Tiểu Đỗ: "Rõ ràng đã biết khi tôi đang họp không được cho bất cứ ai làm phiền mà sao còn để Âu Dương Nghiên vào văn phòng của tôi?"
Tiểu Đỗ bị phê bình nên sắc mặt buồn rầu: "Cục trưởng Lục, cô ta nói cô ta là Âu Dương Nghiên mà.
.
"
"Âu Dương Nghiên thì sao?" Anh trầm mặt.
"Dạ, tôi biết rồi.
.
" Tiểu Đỗ không dám nói nhiều.
Khi Âu Dương Nghiên đến còn mang theo canh cho cục trưởng Lục, có vẻ rất thân thiết, hơn nữa cô ta chẳng phải là người nổi tiếng trong giới chính trị pháp luật sao, lần trước phỏng vấn cục trưởng Lục cũng là cô ta làm nên cậu ta tưởng rằng cô ta khác với những người khác mới cho cô ta vào văn phòng chờ còn mình thì đi tìm cục trưởng báo cáo, thì ra là đã làm sai rồi.
Các thuộc hạ cấp dưới của cục công an vừa bưng cơm hộp lên tay chuẩn bị ăn thì cục trưởng Lục lại quay lại.
Sao lại nhanh vậy? Các vị đều nhìn nhau, không nỡ đặt hộp cơm xuống.
Lục Hướng Bắc để ý đến vẻ mặt của mọi người liền châm một điếu thuốc nói: "Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi tiếp tục!"
Các cán bộ cảm kích cục trưởng Lục khai ân nhưng còn bản thân anh thì rõ ràng là tâm trạng không tốt, muốn gọi điện thoại hỏi tình hình, nhưng lại nhớ đến quy định của mình là trong thời gian họp không được mở đi động, chỉ có thể để vậy, thêm vào đó dù anh có gọi điện thì sao chứ? Cô cũng chưa chắc đã nghe.
Tiểu Đỗ đưa cho anh một hộp cơm: "Cục trưởng Lục, đây là của anh.
"
Anh nhìn qua một cái, đến là món gì còn chưa nhìn rõ đã dập thuốc đi rồi ăn cùng mọi người.
Tiểu Đỗ ở bên cạnh thấy khâm phục, cục trưởng Lục đúng là tốt, cùng mọi người đồng cam cộng khổ ăn cơm hộp, có canh ngon cũng để nguội vậy không uống.
Lục Hướng Bắc nào đâu biết trong lòng Tiểu Đỗ đang quanh quẩn nhiều thứ như vậy, nhanh gọn dứt khoát ăn cơm xong với mọi người rồi họp tiếp, lần này họp liên tục đến chín giờ tối mới tan họp.
Mọi người đều vô cùng mệt mỏi rời đi, anh cũng trở về văn phòng nhưng lại thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, lẽ nào Âu Dương Nghiên còn chưa đi sao?
Anh nghi hoặc mở cửa ra thì thấy người ngồi trên ghế trong văn phòng rộng lớn lại là Đồng Nhất Niệm.
Lúc này cô lại đang dựa nghiêng vào ghế ngủ gật.
Tiểu Đỗ sợ lại bị mắng liền vội tiến đến nhỏ giọng giải thích: "Cục trưởng Lục, cô Đồng cũng nói là tìm anh nên tôi để