Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

259: Tôi Cũng Có Thể


trước sau


Hô hấp của cô đã ngưng lại vào khoảnh khắc đó.
Môi anh hôn loạn trên mặt cô, râu của anh hình như đã rất lâu không được cạo đâm vào mặt cô rất đau.
Trong ấn tượng của cô, nụ hôn của anh vẫn luôn nóng bỏng nhưng lúc này lại lạnh như băng, môi lạnh, hơi thở lạnh, ý lạnh bao vây thật chặt lấy cô.
Cô tất nhiên không biết được anh chạy vội đến đây, cả đường mang theo gió lạnh mà cô chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo này di chuyển trên những vết thương của cô lại không hề đau, thật sự không đau.
Anh hôn cô, tuy rất rối nhưng lại rất dịu dàng, giống như cơn gió nhẹ mát lạnh, làm mát những đau đớn do bị rách da.
Khi làn da dán vào nhau có một sự ẩm ướt mát lạnh sinh ra cùng với nụ hôn của anh truyền vào trong môi cô, nó hơi mặn.
Đó là vị của nước mắt.
Cô biết là mình đang khóc.

Nhưng còn anh thì sao? Có nước mắt của anh trong đó không?
Cô không nhìn thấy.
Chỉ nghe thấy tiếng đè nén trong cổ họng anh đang lăn lộn.
Khoảnh khắc đó cô đã cảm nhận một cách rõ ràng đau khổ của anh.
Thì ra anh cũng đau khổ đến thế.
Ban đầu chẳng phải là cô muốn làm anh đau lòng sao? Chẳng phải cô muốn anh cũng đau sao?
Cô làm được rồi.
Nhưng cô lại càng đau hơn.
Giữa những người thân thiết trên thế giới này có hai kiểu sống chung.


Một kiểu là chìm trong gió lạnh, khi trời lạnh có thể tựa vào nhau để giữ ấm, kiểu khác lại giống như nhím, càng lại gần là sẽ đâm vào nhau bị thương càng nặng.
Cô và Lục Hướng Bắc hình như là kiểu sau, vĩnh viễn không thể nào làm được việc an ủi và giữ ấm cho nhau.
Giống như rất nhiều lần trước đây, khi cô phải chịu đựng nỗi đau không thể nào đau hơn được nữa thì sẽ làm ra những chuyện như biến nỗi đau của cô thành thanh kiếm chế giễu sắc nhọn, sau đó đâm anh thật mạnh.
Để sau đó hai người cùng rơi vào vực sâu đau khổ.
Đây là kiểu của cô và Lục Hướng Bắc, có những lúc còn không bị khống chế bởi lí trí của cô nữa, thậm chí cô cũng chưa từng nghĩ xem tại sao lại như vậy, nhưng hình như chính là như vậy rồi.
Có lẽ xét đến cùng chỉ là vì họ là nhím mà thôi.

Chủng loại không thể nào thay đổi được, dẫn đến cách thức sống chung cũng không thể thay đổi được.
Vì thế Lục Hướng Bắc, tránh xa ra đi, hai người rời xa nhau thì sẽ không bị thương nữa!
Anh cứ như vậy xuất hiện thường xuyên trước mặt cô thì cô sẽ không thể nào thoát ra khỏi màn sương mù này được.
Cô để mặc anh hôn, chờ đến khi anh rời khỏi môi mình, khi anh hôn cằm cô thì mới run rẩy khàn khàn nói: "Lục Hướng Bắc, anh đi đi! Muộn lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.."
Nụ hôn của anh dừng lại.
Cô nhẫn tâm, cao giọng: "Hạ Nhị, bảo anh ta đi đi, mang anh ta đi đi!"
Hạ Tử Tường bị Lục Hướng Bắc đánh một đấm chảy máu mũi nãy giờ vẫn luôn yên tĩnh đứng nhìn, có những lúc, có những chuyện tốt hơn là anh không xen vào, không đánh lại.
Nhưng bây giờ Đồng Nhất Niệm đã mở lời thì không thể tiếp tục im lặng được nữa.
Tay đặt lên vai Lục Hướng Bắc: "Anh còn không đi đi!"
Cô lại bảo một người đàn ông khác đuổi anh đi sao?
Sự đả kích này còn mạnh hơn cú đấm của anh lên mặt Hạ Tử Tường nhiều! Anh đánh Hạ Tử Tường đến chảy máu, ngã ra đất nhưng thực tế bây giờ người ngã xuống lại là anh!

Hình như là không thể nào tiếp tục ở lại được nữa.
Anh lặng lẽ đứng dậy, trên mặt lấp lánh, là ánh sáng của chất lỏng, không biết là nước mắt của cô hay là của anh đây?
Anh có chảy nước mắt sao?
Không thể nào, nhất định không thể nào, anh là đàn ông sao có thể dễ dàng chảy nước mắt được? Đôi mắt đỏ ngàu cũng là do thức trắng mấy đêm liền thôi, vì thế không phải là anh khóc đâu.
Anh đứng thẳng, trên cơ thể vẫn sạch sẽ, nhỏ giọng dặn dò: "Anh đi đây, em hãy tự chăm sóc tốt bản thân.."
Cô cắn môi không để bản thân lên tiếng, bởi vì sợ bản thân một khi lên tiếng sẽ không nhịn được mà khóc ra thành tiếng.
Cô từ đầu đến cuối đều mặc kệ anh, anh nghĩ cô thật sự không muốn nhìn thấy mình nữa rồi nhỉ..

vậy thì anh sẽ đi..

ít nhất thì bây giờ cũng để cho cô nghỉ ngơi.
Trước khi đi lại nói vói Hạ Tử Tường ở sau lưng: "Theo tôi ra đây."
Hạ Tử Tường nhìn Đồng Nhất Niệm, nhìn cô khóc lóc tàn tạ, hai mắt lại rời đi, không nói gì đi theo Lục Hướng Bắc ra khỏi phòng bệnh.

Nếu như cần nói những lời giữa đàn ông với nhau mà lại nói trước mặt cô thì không phải là ý hay.
Huống hồ anh đánh anh ta một đấm nên dù thế nào cũng cần hỏi một cách rõ ràng!
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại khi anh và anh ta rời đi thì Đồng Nhất Niệm ở trên giường vội lấy hai tay sờ bụng rồi lại khóc như mưa.

Trong sảnh lớn chờ thang máy, Lục Hướng Bắc lại châm thuốc đứng thẳng hướng về phía cửa sổ, nhả mấy vòng khói thuốc ra bên ngoài: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Ngũ Nhược Thủy!" Hạ Tử Tường không định che giấu, kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
"Hạ Tử Tường, anh và tôi đều có lỗi!" Anh luôn giỏi việc phân tích tổng kết, cũng chưa từng muốn phủi bỏ trách nhiệm.
Hạ Tử Tường không nói gì coi như là thừa nhận, chuyện xảy ra tối qua, anh ta vẫn luôn tự trách mình.
"Hạ Tử Tường, bản thân anh cũng biết rõ là anh không thích hợp với cô ấy, nếu như anh không có ý đồ gì thì đừng đến gần cô ấy nữa!" Anh biết nói chuyện như vậy với tình địch đúng là rất ngu xuẩn nhưng con người khi

còn sống lại thường làm ra chuyện ngu xuẩn.
Hạ Tử Tường cười lớn: "Vậy sao? Cũng chưa chắc! Tôi có thể vì cô ấy mà không tiếc gì cả!"
Đôi môi mỏng của Lục Hướng Bắc mím lại sau đó hít một hơi thuốc lá, khi nhả khói thuốc ra nói ba chữ như đinh chặt thép: "Tôi cũng thế!"
"Không! Anh không thể làm đến cùng được như tôi đâu! Cục trưởng Lục, đây là sự khác biệt giữa tôi và anh, sự khác nhau giữa cảnh sát và kẻ thối nát! Ha ha!" Anh ta cười nhẹ, tự nhận mình là kẻ thối nát rồi quay người trở về phòng bệnh.
Anh đánh anh ta một đấm, anh ta cũng không định đòi lại nữa.
Có những lúc, mất một chút máu có lẽ lại có được thu hoạch.
Bước chân Hạ Tử Tường dần dần đi xa, sảnh lớn vắng vẻ chỉ còn lại Lục Hướng Bắc, anh vẫn đứng thẳng trước cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc nhưng lại không hút.
Anh cảm thấy cả người như lơ mơ, dường như đại não không tư duy nổi nữa, cảm giác duy nhất là sự đau đớn đang nuốt trọn lấy trái tim, rất sắc bén, rất sâu sắc.
Con..
Anh lại sờ vào ví tiền nhưng trong túi lại trống không, không sờ được thứ gì cả.
Trái tim vào khoảnh khắc đó cũng hoàn toàn trở nên trống rỗng.
Trong ví tiền có ảnh của Niệm Niệm, còn có một tấm ảnh trẻ con rất dễ thương rất đáng yêu do anh dùng phần mềm máy tính tạo ra từ ảnh của anh và Đồng Nhất Niệm ghép lại trong một đêm khuya yên tĩnh nào đó khi nhớ đến cô và con.
Khi đó chỉ là làm cho vui nhưng khi anh nhìn vào ánh mắt nhỏ bé đáng yêu đó trên màn hình thì tấm ảnh không thật đó bỗng nhiên lại trở nên sống động.
Mũi và đường nét của anh, ánh mắt và môi của Đồng Nhất Niệm, sao lại có một tổ hợp hoàn mỹ như vậy chứ?
Đứa bé trong ảnh còn cười nữa.
Nụ cười giống hệt cô, hoạt bát lại thông minh.
Trái tim anh vào khoảnh khắc đó được lấp đầy hạnh phúc nên không hề do dự in ra để vào ví tiền cùng với ảnh của Đồng Nhất Niệm.
Rất nhiều lúc khi anh nhớ cô nhưng lại không gặp được cô thì anh sẽ lấy bức ảnh trong ví tiền ra ngắm, dường như một sinh mệnh nhỏ đang sống thật sự vậy, là kết tinh hoàn mĩ của cô và anh.


Chính là có một bức ảnh có thể ngắm mãi không biết chán này mà có thể giúp anh mỗi khi thấy cô đơn lại cảm thấy được dường như Đồng Nhất Niệm đang ở bên cạnh chưa từng rời xa.
Còn giờ thì sao? Ví tiền mất rồi, ảnh mất rồi, con..
Không! Anh không thể lại nhớ đến cái tên này được, đó là vết thương sâu sắc trong lòng anh, không thể chạm vào, không được.
Sao lại như vậy?
Lẽ nào là báo ứng của ông trời dành cho anh sao?
Đúng vậy, anh chưa từng nghĩ muốn có con, anh làm ra một chuyện như vậy thì sao có tư cách có con chứ? Nhưng không thể không có nghĩa là không muốn.
Sau khi quấn quýt cùng với Đồng Nhất Niệm lại đích thân đưa thuốc cho cô uống, mùi vị đó không dễ chịu chút nào! Nhìn cô tủi thân uống thuốc trong lòng anh cũng giống như bị dao đâm vậy!
Nhưng anh có thể làm gì đây?
Anh nghĩ chắc có lẽ là ông trời thương xót nên mới để anh có một đứa con, đối với sự ban ơn của ông trời này anh vô cùng coi trọng.
Nhưng không ngờ thì ra cũng lại chỉ là một trò đùa của ông trời mà thôi.
Dưới ánh đèn cô độc, anh cười khổ.
Trò đùa này cũng lớn quá rồi, vượt khỏi phạm vi chịu đựng của anh rồi.
"Này, đây là bệnh viện, không được hút thuốc, anh không biết sao? Dù có là cảnh sát cũng không được!" Y tá đến khóa cửa ngửi thấy mùi thuốc lá liền tìm đến đây, thấy anh một mình đứng ở cạnh cửa sổ hút thuốc liền bực tức cảnh cáo anh.
Suy nghĩ của anh bị làm phiền liền quay đầu lại dập thuốc lá đi vứt vào thùng rác: "Xin lỗi!"
"Con người anh sao lại thế! Nửa đêm canh ba rồi, làm gì thì mau làm đi!" Y tá trách móc rồi định quay về phòng bệnh thì lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn trước mắt lại từ từ ngã xuống đất.
"Này, này, anh làm sao vậy, này, bác sĩ!" Y tá chạy đến đỡ anh nhưng lại không đủ sức nên cả người anh vẫn ngã xuống đất.
Y tá giờ mới nhìn rõ người này mặt mũi rất tiều tụy, râu lún phún, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ nên không dám chậm trễ lập tức đến văn phòng khoa gọi bác sĩ trực đêm đến, sau đó lại gọi bác sĩ cấp cứu đến.
Khi bên này đang loạn cào cào thì trong phòng VIP sâu nhất của khoa sản Đồng Nhất Niệm cũng đang mở mắt nhìn trần nhà, nói là muốn nghỉ ngơi nhưng nào có ngủ được?
Nước mắt vẫn rơi từng hàng từng hàng mà không biết tại sao..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện