Chút cảm giác tội lỗi vừa rồi của Đồng Nhất Niệm lập tức biến mất. Lục Hướng Bắc khi bước vào không đóng cửa, Đồng Nhất Niệm nhìn ra cửa thì nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn lướt qua. Cô khẽ cười, anh nói Ngũ Nhược Thủy là em gái của bạn anh, cô tin nhưng em gái nhỏ của người ta vừa ra khỏi tháp ngà, tình đầu mới chớm nở đã coi anh là anh trai! Nói thật cô ghét nhất đôi anh trai em gái này. Thật là không có sự thuần khiết chút nào cả.
Trong lòng không yên, cô bĩu môi nhìn anh với bộ dạng ủy khuất: "Bản kế hoạch của em đó! Vất và cả buổi sáng đều đã bị anh tắt máy đều xóa hết rồi. Giờ em ăn không vào."
Thật ra cô biết, nếu như cô làm bộ mặt ủy khuất, đáng thương trước mặt anh thì anh sẽ cưng chiều cô, sẽ ôm cô thậm chí là hôn cô. Giống như chuyện sáng nay ở trên xe vậy, vì thuốc tránh thai mà cô không vui vẻ, anh đã phát hiện ra và an ủi cô, dù là chỉ làm cho có lệ.
Điểm này khi mới kết hôn thì có tác dụng, còn sau này, trong lòng có ác cảm rồi nên không có tâm trạng để nhẹ dạ nữa. Mỗi ngày đều là loạng choạng đối kháng. Cô không nhớ là ai đã từng nói là người phụ nữ lúc nào cũng cứng cỏi trước mặt đàn ông không phải là không đồng ý hoặc là không thể nhẹ dạ mà là người đàn ông này không cho cô... nhẹ dạ. Câu nói này nói rất đúng. Nhẹ dạ là phẩm chất đáng yêu nhất của phụ nữ nhưng chỉ trước mặt người yêu mới thể hiện ra được thôi.
Đã bao lâu rồi cô không còn làm như vậy nữa? Mới như vậy thôi đã làm anh thất thần rồi sao?
Quả nhiên anh bị hấp dẫn, cúi người xuống chạm nhẹ lên môi cô, an ủi cô: "Mất thì mất cũng không cần gấp..."
Vừa rồi còn nói là nước đã ngập đến chân rồi, không làm xong trong tuần này là không được! Cô giống như trước, bĩu môi nhìn anh. Cô thấy đôi mắt đen của anh như hóa thành nước, môi anh rơi xuống môi cô không rời.
Đồng Nhất Niệm nhìn trộm ra cửa quả nhiên nhìn thấy gót giầy cao gót xuất
hiện bên cửa. Cô không thể giống người phụ nữ ghen tuông đến nỗi hung hăng mà nói cho Ngũ Nhược Thủy biết rằng Lục Hướng Bắc là chồng của cô, nhưng làm như thế này đã thể hiện quyền sở hữu của cô rồi chứ? Biết điều đừng thèm muốn chồng cô nữa!
Vì để diễn tốt vở kịch này cô hợp tác hôn lại anh, dần dần biến thành có chút ý loạn tình mê. Nếu như không có những tin đồn đó thì tốt biết mấy. Nếu như cô không nhìn thấy Oanh Oanh hôn anh thì tốt biết mấy. Nếu như trong lúc anh không được tỉnh táo mà không gọi tưen Như Kiều thì tốt biết mấy. Nhưng nếu như thì vẫn mãi mãi là nếu như.
Nghĩ đến đây cô không thể hôn tiếp được nữa mà càng cảm thấy hành động của mình ngày hôm nay thật ấu trĩ và nực cười. Dùng một nụ hôn để đánh dấu địa vị của cô thì có tác dụng gì? Dù cho không có Ngũ Nhược Thủy anh vẫn còn Oanh Oanh và Như Kiều hoặc là vẫn còn những "người bạn" khác nữa, bạn của anh có rất nhiều người cô không quen, Ngũ Nhược Thủy có thể là em gái của người bạn nào?
"Sao vậy?Không tập trung gì cả!" Anh phát hiện ra sự kỳ lạ của cô, không hài lòng liền cắn nhẹ môi cô: "Cái này trả lại em!"
Cô không muốn bị phát hiện, liền nhìn ra phía cửa cố nói: "Chưa đóng cửa!"
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy giày cao gót rút về, một góc váy vụt qua. Anh cúi đầu nhìn Đồng Nhất Niệm, giống như là hiểu ra điều gì đó. Sắc mặt anh liền thay đổi. Anh nhướng mày, cười để lộ ra vài phần xảo quyệt, nhu tình như nước, vừa rồi giống như ảo giác vậy: "Anh cảm thấy lạ, sao mặt trời hôm nay lại mọc phía Tây, hóa ra là có mục đích!" Anh cười nhìn cô: "Yên tâm đi, chồng em không ăn cỏ gần hang!
********Hết chương 27