Anh đã đi đến cửa rồi, tay đang nắm tay nắm cửa, cô ta vừa nói xong thì cửa cũng mở ra, đồng thời Ngũ Nhược Thủy cũng xông thẳng ra muốn đập vào tường.
Nhưng sở trưởng Đàm ở ngoài cửa lại nhanh hơn cô ta, tay chân nhanh nhẹn của anh ta chỉ tiến lên mấy bước đã vượt lên đâm vào cô ta làm cô ta bay ra ngoài, sau đó ngã xuống đất.
Cô ta bò trên nền đất lạnh lẽo đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, trong đôi mắt tuyệt vọng là dáng lưng thẳng tắp của Lục Hướng Bắc.
Cô ta không phải thật sự muốn chết mà chỉ là muốn xem xem Lục Hướng Bắc trong lòng liệu có còn niệm tình trước đây hay không mà thôi. Bây giờ xem ra thứ vô tình nhất trên thế giới này chính là lòng người rồi.
Nếu như vừa rồi không phả là sở trưởng chạy vội vào thì có phải anh sẽ thật sự để cô ta chết hay không? Nghĩ rồi nước mắt lại chảy ra.
Lục Hướng Bắc đứng quay lưng lại với cô ta ở cửa một lúc rồi mới nhấc chân định rời đi nhưng bỗng nhiên phía sau lại vang lên giọng nói yếu ớt của Ngũ Nhược Thủy: "Anh Lục, em nói, em sẽ nói hết.."
Anh ra hiệu bằng mắt một cái, sở trưởng Đàm liền đi ra ngoài, anh lại quay vào ngồi xuống.
Vì thế Ngũ Nhược Thủy liền kể ra hết chuyện Hạ Tử Du làm sao tìm được mình, rồi hứa sẽ cho mình một khoản tiền lớn chỉ cần cô ta cho làm Đồng Nhất Niệm phải sảy thai.
"Hạ Tử Du muốn hại Đồng Nhất Niệm và đứa bé sao lại phải tìm đến em?" Khi anh hỏi cô ta thì cũng tự mình suy đoán, lẽ nào là vì cẩn thận sao?
Ngũ Nhược Thủy lắc đầu: "Em cũng không rõ, em chỉ biết anh ta có thể nắm chắc tâm lí của em, có lẽ em là người hận đứa bé đó nhất, ngoài ra anh ta hình như không tán thành Hạ Tử Tường và Đồng Nhất Niệm ở bên nhau nhưng lại không có cách nào ngăn cản được, có lẽ là không muốn Đồng Nhất Niệm mang thai đứa con của anh bước vào nhà họ Hạ. Nhưng lại cũng không muốn Hạ Tử Tường phát hiện ra anh ta làm ra chuyện này nên em là cái cớ tốt nhất, chỉ cần em làm thì Hạ Tử Tường mới không nghi ngờ anh ta."
"Vậy.. là ai báo tin cho em? Ai nói cho em biết hành tung của Đồng Nhất Niệm?" Anh hỏi mà trong lòng vẽ ra rất nhiều dấu hỏi và dấu cảm thán.
Ngũ Nhược Thủy yên lặng cười lạnh: "Muốn biết hành tung một người thật ra không khó, trước đây chẳng phải em cũng báo cho anh biết là Hạ Tử Tường và Niệm Niệm của anh ở cùng nhau đấy thôi. Em vẫn luôn cho rằng chỉ cần có tâm thì trên thế giới này không có việc gì là không làm được cả, nhưng em đã sai rồi, dù em có dụng tâm đến thế nào thì anh cũng vẫn không quay lại nhìn em lấy một cái."
Nhớ đến sự tuyệt tình vừa rồi của anh, trong lòng cô ta liền trở lên lạnh lẽo.
Anh vẫn yên lặng, đường nét đôi môi mỏng kiên quyết như dao khắc.
Anh không hề bị lay động bởi lời của cô ta, trong lòng cô ta vô cùng đau đớn, ngậm nước mắt nói: "Anh Lục, em đã nói hết rồi, về sau em sẽ sửa đổi, sẽ làm người tốt, anh có thể tha thứ cho em không?"
Ánh mắt anh nhìn cô ta giống như một mặt nước tĩnh lặng không có hơi ấm, thậm chí không có cả sự oán trách, giống như giữa anh và cô ta chỉ đơn giản là cảnh sát và một cô gái bị bắt mà thôi.
Cùng với ánh mắt tĩnh lặng anh chậm rãi nói một câu: "Em suýt nữa đã hại chết con anh.."
Một câu nói không nặng không nhẹ nhưng lại giống như tiếng sấm rền vang bùng nổ giữa cô ta và anh, rung động đến mức làm cô ta phải ngẩng đầu, toàn thân run rẩy.
Việc này còn làm cho cô ta tuyệt vọng hơn cả trực tiếp bị mắng chửi, nếu một người còn có thể trách mắng đối phương chính là vì trong lòng còn có đối phương, vì có nên mới càng đau, càng hận giống như cô ta vậy, khi đau đớn trách móc anh cũng là vì trong lòng cô ta còn có anh.
Cô ta cuối cùng đã hiểu rõ, anh nhìn mình với ánh mắt đó, nói với mình bằng ngữ điệu đó thì giữa bọn họ đã đi đến mức ở hai phía đối địch rồi.
Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta nữa.
Nhưng cô ta không tìm được là mình sai ở chỗ nào, cô ta chỉ là muốn có được một tình cảm tốt đẹp, ổn định cuộc sống mà thôi.
Cô ta thẫn thờ ngồi trên ghế nhìn anh đứng dậy, nhìn anh rời đi không thèm quay đầu lại, bưng mặt khóc, cố nuốt tiếng khóc vào trong bụng.
Khi Lục Hướng Bắc đi ra khỏi sở cảnh sát thì tâm trạng trở nên nặng nề.
Cảnh vừa rồi dù cho Ngũ Nhược Thủy thật sự muốn tự sát hay là diễn kịch thì cô ta cũng sẽ không thể chết được, bởi vì trong sở cảnh sát là nơi không để người ta chết được, nếu không sở trưởng Đàm sẽ không còn gì để làm nữa rồi.
Vì thế, khi mở cửa ra, sở trưởng Đàm tự nhiên sẽ cứu cô ta. Còn về sự tha thứ mà cô ta nói lại là một loại tình cảm quá phức tạp, là người chấp pháp anh có sự khách quan mãnh liệt, Ngũ Nhược Thủy đi đến bước đường này tất nhiên không phải là lỗi của anh nhưng đúng là có liên quan đến anh. Nếu như Ngũ Nhược Thủy không làm hại Niệm Niệm và đứa bé thì anh có lẽ còn chút nhân nhượng, sẽ âm thầm sắp xếp tốt nhất cuối cùng cho cô ta, nhưng cô ta lại động đến Niệm Niệm..
Đúng là anh không tuyệt tình được như Hạ Tử Tường, không thể bất chấp tất cả như Hạ Tử Tường nhưng cũng không thể cho bất cứ yếu tố nào làm hại đến Niệm Niệm có thể tiếp tục tồn tại được. Không chỉ Ngũ Nhược Thủy mà phía sau còn có cơn sóng dữ dội cường đại hơn nhiều, Ngũ Nhược Thủy so với nó chỉ là hạt cát trong biển mà thôi.
Bỗng nhiên anh rất muốn gặp người ở trong bệnh viện kia, nhìn thấy cô bình an chính là ngày đẹp trời của anh.
Vì thế anh liền nói với Tiểu Đỗ: "Không về cục nữa, đi bệnh viện