Đêm ba mươi hàng năm cũng là ngày mà tin nhắn bận rộn nhất.
Hôm nay cũng vậy, trong khi mọi người chờ ông Trác thì vừa nói chuyện vừa gửi tin nhắn.
Bạn bè đều biết Đồng Nhất Niệm đến Bắc Kinh nên từ lúc bữa tối thì đã có tin nhắn đến không ngớt. Kiệt Tây, hai người nhà Giai Mi tất nhiên là cũng không quên hỏi thăm cô, còn có Khang Kỳ luôn dùng sự chúc phúc của anh để bao phủ lấy cô. Nhưng lần này lại có thêm nội dung làm cô thấy kì lạ:
Niệm Niệm, không có ai mong em được hạnh phúc hơn anh. Niệm Niệm, anh có thể là hạnh phúc của em không?
Cô không biết Khang Kỳ mong cô sẽ cho anh một đáp án như thế nào, trong ngữ khí của Khang Kỳ đã có sự không chắc chắn, nhưng điều đó không quan trọng, duy nhất quan trọng là bản thân cô không được trả lời là có!
Vì thế cô thận trọng trả lời tin nhắn: "Khang Kỳ, em bây giờ rất hạnh phúc. Khang Kỳ, chúng ta mãi mãi là anh em tốt.
Chỉ là anh em mà thôi, nếu như Khang Kỳ còn muốn vậy.
Nhưng Khang Kỳ không trả lời tin nhắn.
Tiếng nhạc chúc mừng trong ti vi làm cho không khí đón tết trở nên vô cùng náo nhiệt, nhưng trong lòng cô lại như bị khuyết một lỗ, vấn vít một nối buồn nhàn nhạt.
Không biết có phải trong tim mỗi người đều ẩn giấu một người tồn tại lặng lẽ như một cây long não trước nhà, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy cành lá của anh đang đón gió phấp phới, phát triển mạnh mẽ dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, phát ta ánh hào quang.
Cô từng cho rằng một cái cây như vậy sẽ tồn tại mãi mãi, giống như nhà vậy, nhà còn thì anh còn.
Nhưng sau nhiều năm nhìn lại mới nhận ra cây cũng có lúc bị chặt đi, nơi đã từng cành lá xum xuê thì nay chỉ còn cây cột gỗ. Dưới ánh nắng chỉ còn những vòng gỗ là đang kể về những câu chuyện xưa cũ xa xôi mà thôi.
Thật ra, mỗi một vòng gỗ chính là vẽ ra một dấu chấm, mà mỗi dấu chấm chính là một vòng tròn đầy.
Đời người mà có thể như vậy thì cũng coi như là mãn nguyện rồi không phải sao?
Cô mỉm cười, dù thế nào thì cô cũng sẽ mãi mãi lặng lẽ chúc phúc cho anh ấy.
Trước mắt là hình dáng hạnh phúc của ai?
Hì, Loan Loan..
Khi Trác Thần Viễn không có mặt thì Loan Loan và con trái quấn lấy nhau, còn khi có Trác Thần Viễn ở cùng thì chị ấy và con trai thường xuyên quấn ôm lấy Trác Thần Viễn.
Hạnh phúc như vậy liệu cô có thể có được không?
Khoang mắt xót xa, chỗ khuyết trong trái tim không biết sẽ có ai đến lấp đầy? Bỗng nhiên trong lòng bỗng lắc lư xuất hiện một bóng hình, một bóng hình mà cô cố gắng muốn xóa đi nhưng không xóa được.
Bỗng nhiên di động trong tay cô lại rung lên, tim cô cũng nhảy lên, vội cúi đầu, khi cô nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình là Hạ Tử Tường thì không biết do đâu lại dâng lên nỗi thất vọng nho nhỏ.
Hừ, tại sao lại thất vọng chứ?
Cô tự hỏi bản thân.
Mở ra xem, dường như lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Tử Tường: Niệm Niệm, em chạy đi đâu rồi? Anh dùng thời gian lâu như vậy để giải quyết vấn đề giữa anh và anh trai, vậy mà em lại chạy đi đâu mất rồi?
Cô lặng lẽ đọc từng chữ, ngẫm nghĩ thật kĩ mới trả lời bằng bốn chữ: Chúc mừng năm mới.
Sau đó liền ném di động sang một bên, không còn hứng thú nữa.
Bỗng nhiên cô lại phát hiện ba người nhà Trác Thần Viễn đang vừa gửi tin nhắn vừa nhìn cô cười, đặc biệt là Loan Loan, trong nụ cười của chị có vẻ khác lạ.
" Có chuyện gì buồn cười sao, chị Loan Loan? "Cô điểu chỉnh tốt tâm trạng lại hòa nhập vào sự vui vẻ này.
Cô từng nói với chính mình, dù cuộc sống có ra sao thì cô cũng phải vui vẻ.
" À, không.. không có gì.. "Loan Loan vội buông di động xuống nhìn ra ngoài:" Haizzz, sao ba vẫn chưa về chứ? Trác Mập, anh đi xem thế nào đi! "
Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng ông Trác vừa dày vừa lanh lảnh từ bên ngoài truyền vào, thật sự không giống một người có bệnh trong người chút nào.
" Ngày hôm nay thật là lạnh, chắc sẽ có tuyết rơi đấy! "Ông Trác mang theo cả người khí lạnh đi vào, Loan Loan vội dứng dậy từ trong lòng Trác Thần Viễn, giúp ông Trác cởi áo khoác quân nhân trên người rồi lấy một áo mềm mại thường mặc ở nhà cho ông khoác vào.
" Ông ơi, ông ơi, mau lên, chỉ còn chờ ông để ăn sủi cảo thôi! "Trác Tiểu Mập cũng đứng dậy từ bên cạnh ba rồi xà vào lòng ông Trác.
Đồng Nhất Niệm biết tập tục phía bắc ăn tết là phải ăn sủi cảo.
Cả nhà náo nhiệt vây quanh bàn ăn vừa gói vừa nấu, dù là dân thường hay nhà giàu có quan chức đều vậy, điều này cũng có phong vị đặc biệt.
Nhưng Đồng Nhất Niệm vẫn thấy kì lạ, sao không thấy nữ chủ nhân của gia đình đâu?
Đến đây lâu như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy vợ của ông" Trác ", thậm chí họ cũng chưa từng nhắc đến. Hôm nay là ngày tết cũng không thấy có động tĩnh gì, tuy cô tò mò nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ đành giả ngốc.
Sủi cảo đã được gói xong từ trước khi ông Trác về rồi, Trác Thần Viễn đích thân xuống bếp, việc này đã làm Đồng Nhất Niệm mở rộng tầm mắt.
Loan Loan nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của cô liền cười ha ha:" Trác Mập nhà chúng tôi chuyên làm việc này! "
Trác Tiểu Mập cũng tự hào tuyên bố:" Dì Niệm Niệm à, ba cháu chính là đầu bếp nấu ăn cho hoàng đế đấy! "
Hả? Đồng Nhất Niệm càng không hiểu gì hết gãi đầu, cuối cùng vẫn là Loan Loan giải thích cho cô:" Trác Mập nhà chúng tôi bốc phét đấy, chỉ là mở mấy quán ăn còm thôi mà đã bốc phét tài nấu ăn của mình có thể sánh với ngự trù! "
Đồng Nhất Niệm cười lớn, cô biết Trác Thần Viễn làm về ngành ẩm thực, coi như là nhà lớn nhất trong