Cuộc sống như vậy anh đã kiên trì được ba năm.
Còn cô rời nhà đến Bắc Kinh xa xôi lại trở nên nhát gan và chùn bước.
Lẽ nào vì có anh ở bên nên trong tiềm thức cô mới có thể kiên định hơn sao? Vậy thì đó là sự day dứt như thế nào chứ? Về cô, và về anh?
Lẽ nào là do cô đã làm sai rồi sao?
"Tuyết rơi rồi, Niệm Niệm, chúng ta đi chụp ảnh đi!" Loan Loan dắt tay cô, Trác Thần Viễn đang giơ máy ảnh ở phía trước.
Tuyết rơi lớn, người lại quá đông nên tuyết vừa rơi xuống đã bị giẫm tan rồi, đây không phải là cảnh lí tưởng để chụp ảnh, hơn nữa người qua lại nhiều cũng không chụp được cái gì. Còn cô trong lòng có tâm sự nên cũng không cười nổi đối diện với máy ảnh.
Vì thế cô cười lắc đầu: "Dạ thôi, em hơi mệt, chị và anh Trác cứ chụp đi!"
"Vậy được, em đừng đi lung tung nhé!" Loan Loan buông tay ra, chạy về phía chồng mình.
Đồng Nhất Niệm đứng một lúc, còn Loan Loan và Trác Thần Viễn thì đi ra xa đến chỗ ít người. Từ xa cô có thể nhìn thấy Loan Loan bày ra các tư thế để Trác Thần Viễn bắt được mọi khoảnh khắc hạnh phúc.
Thời tiết rất lạnh, cô vẫn đứng mãi, đứng lâu rồi chân có chút tê liền đi chầm chầm theo dòng người.
Cô nhớ khi đến cung Ung Hòa nhìn thấy ở cửa có rất nhiều cửa hàng nhỏ có bán nến thơm, đồ lưu niệm gì đó, khá có nét đặc sắc của cung Ung Hòa.
Con người cô mua đồ khá tùy ý. Hình như mua sắm cũng cần đến cái duyên, nếu như vừa nhìn đã thích, vô cùng thích thì dù có giá cắt cổ thì cũng không làm lay động được cô.
Vì thế cô từ từ tìm ở từng cửa hàng, tìm thứ có duyên với mình.
Trước cửa mấy cửa hàng đều có mấy người cao nhân thần bí đến gần cô, nói chuyện nhẹ nhàng rằng có chuyện muốn nói với cô, cô thật sự dừng lại, nhưng lại nghe thấy đối phương nói muốn bói cho cô một quẻ, còn mời cô vào phòng ngồi.
Cô liếc mắt thấy bên trong tối đen thì lại nhớ đến lời cảnh cáo của Loan Loan, cửa cung Ung Hòa có rất nhiều kẻ lửa đảo.
Vì thế cô cười cám ơn rồi tiếp tục đi đến cửa hàng tiếp theo tìm kiếm trong đống đồ trang sức.
Công sức bỏ ra đã không phụ lòng người, trong cửa hàng này vừa nhìn cô đã thấy một miếng ngọc được treo ở nơi dễ thấy.
Nói là miếng ngọc nhưng thật ra là một nửa, cả thân có màu xanh bích, chắc là phỉ thúy.
Cô thích ngọc, chỉ là thích học đòi làm sang, cô luôn cảm thấy ngọc luôn có linh tính, nếu như một người con gái da dẻ trắng trẻo, trên cổ tay trắng đeo một vòng ngọc rộng rãi, lắc lư theo cánh tay cô gái, vòng ngọc sẽ phát ra một sự rực rỡ thuần túy kiểu cổ xưa, như vậy sẽ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Nhưng cô lại chưa từng dùng đồ ngọc bao giờ, có lẽ vẫn là vì cái duyên, chưa gặp được ngọc có duyên với mình. Thứ duy nhất cô từng dùng là ngọc bội mà Khang Kỳ tặng cô nhưng vào một lúc thần kinh không bình thường nào đó cô đã làm vỡ mất rồi.
Miếng ngọc trước mắt này khá giống với miếng ngọc bội mà Khang Kỳ đã tặng cô, nhưng lại không giống hoàn toàn, toàn thân nó có màu xanh bích, hình tròn, khắc thành hình con bướm, được thắt bởi một dây chỉ đỏ.
Đây chỉ là một nửa miếng ngọc nhưng con bướm lại là một con hoàn chỉnh, chắc là vẫn còn một nửa nữa mới đúng, nhưng không biết là nửa còn lại có phải cũng là bướm hay không nữa?
Thật đáng tiếc!
Cô lại thở dài, nếu như là một miếng hoàn thiện thì cô nhất định sẽ mua rồi.
"Cô gái à, thích miếng ngọc này sao?" Ông chủ có giọng nói Bắc Kinh chính tông.
"Đúng thế ạ, nhưng tiếc là.." Cô sờ miếng ngọc, nhìn kĩ càng, màu sắc của phỉ thúy nhìn rất đẹp, soi dưới ánh sáng thì độ trong cũng không tệ, cũng gần trong suốt nhưng cô cũng không thật sự hiểu về ngọc lắm, chỉ biết là có đẹp mắt hay không thôi, thật giả tốt xấu thì cô lại không phân biệt rõ được. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô thích miếng ngọc này.
"Cô gái đúng là có mắt nhìn, đây là phỉ thúy thủy tinh Lão Khang cực hiếm, là đồ gia truyền, người xem nhiều nhưng người mua ít, tôi thấy cô gái là người biết nhìn hàng cũng có thể xứng với phỉ thúy này. Thấy thế nào? Thích thì mua đi, đi qua thôn này thì không còn cửa hàng nào nữa đâu!"
Gia truyền sao? Loại phỉ thúy thủy tinh Lão Khang mà lại có thể xuất hiện ở cửa hàng nhỏ thế này để mặc khách chạm vào sao? Không phải là một mảnh thủy tinh làm bằng máy đấy chứ.
Đồng Nhất Niệm cười thầm, nhưng đối với cô thì đúng là cũng không quan trọng.
"Tiếc là nó bị vỡ rồi.." Cô tỏ vẻ đáng tiếc.
"Nhìn đi, nhìn đi. Bên ngoài đâu có đâu? Sao lại gọi là vỡ rồi chứ? Đúng là miếng phỉ thúy này vốn là một miếng hoàn chỉnh nhưng sao nó lại chia thành hai nửa chứ? Bên trong có cả điển cố đấy!"
"Ồ, điển cố gì vậy?" Đồng Nhất Niệm buồn cười hỏi, ông chủ quán đừng có bịa ra một câu chuyện máu chó đấy chứ, nói cái gì mà miếng ngọc này vốn là hoàn chỉnh nhưng vì hai nhà muốn làm vật đính ước hứa hôn nên mới cố ý phân ra làm hai, mỗi nhà giữ một nửa làm vật định tình.
Ông chủ quán lấy lại miếng phỉ thúy từ trong tay cô, chỉ cho cô xem: "Nhìn thấy chưa, viền cạnh này mà là phỉ thúy bị tách ra sao? Một miếng hoàn chỉnh như thế này chắc chắn là từ đầu đã làm thành như thế này rồi! Tôi nói cho cô biết, miếng ngọc này vốn là có hai miếng, mỗi một miếng