Lần bốc bài này lại còn tốt hơn, lại còn là tự mình bốc được nữa. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của con trai ở đối diện ông liền buồn bã ném bài tự bốc ra.
Còn Đồng Nhất Niệm lại vui vẻ hét lên: "Chạm!"
Chạm được bài này Đồng Nhất Niệm có thể sắp ù được rồi, trong lúc vui vẻ liền nhìn về Lục Hướng Bắc đằng sau: "Anh cứ chém gió tiếp đi!"
Lục Hướng Bắc cười không nói gì, người khổ là ông Trác, lại còn là loại khổ không nói thành lời nữa.
Đồng Nhất Niệm nhìn những quân bài ngay ngắn trong tay mình thì thầm nghĩ, nếu như có thể bốc được một cống, sau đó lắc xúc xắc trúng được cống thượng hoa là lí tưởng nhất rồi.
Giống như có cảm ứng vậy, cô vừa nghĩ vậy thì Trác Thần Viễn liền đánh tứ bính ra, trong tay có có ba quân tứ bính nên vừa hay mở được cống.
Cơ hội lắc xúc xắc đến rồi!
Bản thân cô cũng không thể tin rằng mình lại may mắn đến vậy, nhưng thực tế đã bày ra trước mắt, quân bài xúc ra chính là quân mà cô muốn!
"Ù rồi! Đúng là ù cống thượng hoa rồi! Anh Trác trả lại một cống đi!" Cô vui mừng hét lên, đây là lần đánh bài thành công đầu tiên trong đời cô đấy.
Mấy ván sau giống như Lục Hướng Bắc nói. Đồng Nhất Niệm muốn gì là được đấy, dù là chạm hay ăn, dù có là bài khó ăn thế nào thì luôn có người sẽ đánh cho cô ăn.
Loại việc đánh bài này, nói cũng thấy kì lạ, số lần ù bài nhiều rồi thì tay cũng trở nên thịnh hơn. Sau khi Đồng Nhất Niệm liên tục ù mấy mấy ván thì bốc bài cũng ngày càng đẹp, sau đó không cần người khác đánh cho thì cô cũng có thể bốc được đến tay.
Lần đầu tiên cô nhận ra việc đánh mạt chược cũng thú vị đến vậy.
Đánh đến về sau thì Loan Loan liền chù môi bắt đầu oán trách Trác Thần Viễn: "Trác Mập, nếu như anh không phải là chồng em thì em sẽ nghi ngờ là có phải anh và Niệm Niệm hợp tác lại chơi em và ba không đấy!"
Trác Thần Viễn không biết làm sao nhún nhún vai: "Đâu còn cách nào khác, đâu còn cách nào khác."
Cái không còn cách nào khác này rốt cuộc là vì vận may không tốt hay là lí do khác đây?
Tất nhiên nếu như cả trận đều là Đồng Nhất Niệm thắng thì cũng không được thật cho lắm đúng không?
Vì thế ba người họ cũng lần lượi ù mấy ván nhỏ, nhưng so với vận may của Đồng Nhất Niệm thì chỉ như giọt nước giữa đại dương mà thôi.
Đánh như vậy đến khi trời gần sáng thì Đồng Nhất Niệm một ăn ba, chiến lợi phẩm lẫy lừng.
Loan Loan chạy trước: "Không chơi nữa, đánh đến không còn tự tin nữa rồi! Ngồi bên cạnh Niệm Niệm là thần tài hay sao mà may mắn vậy? Tay bốc may thế chứ!"
Đối với việc đánh bài, Đồng Nhất Niệm vẫn luôn không thích lắm, nên thắng tiền của nhà họ Trác cũng hơi ngại, đang định trả lại tiền cho họ.
Loan Loan nhìn thấy cô như vậy vội nói: "Không cần, không cần đâu, chịu chơi thì chịu thua! Ngày mai chúng ta lại chơi tiếp!"
Ông Trác cũng không chịu nhận: "Cầm đi, cầm lấy, đang năm mới, đó là tài lộc may mắn của cháu, đừng có ném đi! Lục Hướng Bắc nói nhỏ bên tai cô:" Cầm đi, những người này đều là những người tai to mặt lớn ở Bắc Kinh, chơi cái này cũng chỉ là giải trí mà thôi, vốn không để tron lòng đâu, em cứ đẩy đi đẩy lại thế này lại có vẻ nhỏ mọn đấy. "
Đồng Nhất Niệm nghĩ lại thì thấy cũng đúng, ngại ngùng cười rồi cũng không kiên trì nữa.
Thời gian cũng muộn rồi nên tất nhiên phải nói chuyện đi ngủ, Đồng Nhất Niệm nhỏ giọng hỏi anh:" Anh nên trở về ngủ đi! "
Thật ra, anh đã rất mệt rồi.
Đêm ba mươi hôm qua, ở bên kia sau khi thăm hỏi xong thì lập tức đặt vé máy bay bay về Bắc Kinh, muốn gặp được cô ngay nên trên máy bay cũng không chợp mắt được chút nào.
Sau khi đến Bắc Kinh cũng không dám về nhà mà gắng gượng ở khách sạn của Trác Thần Viễn ngủ một đêm, người ta nói đêm ba mươi phải ở khách sạn cũng đã đủ thảm rồi nhưng lại còn không thể ngủ được khi chưa gặp được cô, liên tục suy đoán xem thái độ của cô khi nhìn thấy mình sẽ như thế nào, kế hoạch cung Ung Hòa có thể thành công hay không.
Sau đó lại đi chơi với cô cả một ngày, lúc này ăn no rồi lại ngồi trong nhà ấm áp, bên cạnh có vợ đẹp nên sự lười biếng buồn ngủ đã sớm ập đến rồi, chỉ cố gắng gượng chơi bài với cô mà thôi. Anh vừa nghe thấy cô nói đến đi ngủ liền lập tức lờ mờ đáp lại một tiếng" được ", nói rồi liền ôm lấy eo cô định lên tầng.
Cô để ý đến ánh mắt của anh, mệt mỏi đến mức sắp rời rạc rồi, cô nghĩ chắc anh cả đêm qua chạy vội đến Bắc Kinh, lúc này tinh thần chắc không còn tỉnh táo lắm, lí trí cũng mơ hồ rồi.
Vì thế cô liền kéo áo anh:" Tôi nói là anh về nhà anh mà ngủ! "
Nhà mình sao? Anh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Lẽ nào anh vẫn còn phải ngủ ở khách sạn sao? Không, có đánh chết anh cũng không đi! Không phải vì anh lưu luyến gì căn nhà này, vốn anh cũng không về đây được mấy lần, có về Bắc Kinh cũng chủ yếu là ở khách sạn của Trác Thần Viễn, nhưng nhà này giờ có cô thì đã không còn như trước nữa, thật sự rất muốn ôm cô ngủ một giấc, sau đó nghe tiếng của con trai.
Ông Trác tất nhiên là không bỏ qua cơ hội này, liền nói luôn:" Muộn như vậy rồi không cần phải về đâu, hay là ngủ ở đây đi! Cũng như nhau cả mà! "
Trác Thần Viễn và Loan Loan cũng nói vào giúp:" Đúng thế, muộn quá rồi, cậu em Lục lại mệt mỏi như vậy có lái xe cũng không an toàn, cứ nghỉ ngơi luôn ở đây đi! "
Nhưng không ngờ là lần này Đồng