Từ nhà họ Lục đến bệnh viện Đồng Nhất Niệm ý thức được rõ ràng là Lục Hướng Bắc luôn nắm tay cô.
Trên xe, khi từng cơn đau thắt mạnh mẽ ập đến với cô, thì việc duy nhất cô có thể làm là nắm chặt tay anh, khi đau đến không thể chịu đựng được thì cũng chỉ dùng hết sức toàn thân nắm chặt lại tay anh, móng tay cũng không biết từ lúc nào đâm vào da thịt anh, cô chỉ biết như vậy thì có thể giảm bớt đau đớn của bản thân mà thôi.
Cô bị anh ôm trong lòng, cơ thể đồ sộ của cô bây giờ không thể giống như trước đây được anh ôm trọn vào lòng như con chim non nữa nhưng dựa vào như vậy cũng có một cảm giác ỷ lại không nói thành lời, dường như việc dựa dẫm này là lẽ đương nhiên vậy.
Bên tai không ngừng vang lên lời anh từng nói: Con sắp ra đời rồi, khi em đau anh muốn ở bên cạnh em, anh muốn nghe thây tiếng khóc đầu đời của con, tiếng cười đầu tiên của con cũng sẽ giành cho anh và em khi chúng ta sẽ ở bên nhau.
Thậm chí cô còn nhớ lại trước đây khi ba cô còn sống, họ còn chưa li hôn, anh vì sự xuất hiện của con mà thể hiện niềm vui lạ thường, nhớ đến căn phòng trẻ con bị cô niêm phong kia, nhớ đến giấy dán tường đáng yêu mà anh tự tay dán lên từng tờ từng tờ trong căn phòng đó, nhớ đến từng thứ đồ chơi trong phòng, mỗi một đồ gia dụng trong phòng, và còn mỗi lần anh đàn bài hát kia, những giai điệu của bài hát mà rất lâu rồi cô không dám nhớ lại kia.
Lẽ nào người phụ nữ vào lúc này sẽ đặc biệt trở nên yếu đuối sao? Không biết tại sao, chỉ nhớ lại những lời nói, những cảnh tượng này thôi mà khoang mắt lại dần trở nên ẩm ướt, nước mắt cũng rơi ra từng giọt.
Thấy cô khóc thì anh lại càng hoảng, muốn giành ra một tay để lau nước mắt cho cô nhưng một tay đang ôm cô, còn một tay thì đang bị cô nắm chặt rồi, dưới tình huống khẩn cấp anh mặc kệ có ông Lục và cảnh vệ ở đây, cũng mặc kệ Đồng Nhất Niệm vừa rồi còn giận anh đến nghiến răng, anh vẫn cúi đầu xuống như trước đây hôn lên mắt cô, hôn lên nước mắt của cô, mồm không ngừng nỉ non không rõ lời: "Không khóc, không khóc nữa, có anh ở đây rồi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.."
Môi anh khác với khi ở cung Ung Hòa ngày hôm trước, hôm đó có lẽ là anh quá mệt nhọc nên môi khô nứt nẻ, thêm vào sự lạnh lẽo của băng tuyết nữa, còn hôm nay lại rất mềm mại mịn màng, khi anh hôn loạn trên mặt cô cũng chạm lướt qua môi cô, giống như là kẹo bông vậy, mềm mềm, ngọt ngào, giống như rất lâu trước đây vậy.
Dù cho vẫn còn rất đau nhưng bản thân cô lại như chìm vào đống bông vậy, mềm mại đến không còn sức lực để chống đỡ nữa, hơn nữa trong lòng cũng âm ỷ mê luyến sự mềm mại ngọt ngào của đôi môi này.
Cô không biết nên nói gì, cũng không biết nên bày tỏ hoặc che giấu loại cảm giác này thế nào, chỉ nhắm mắt rên: "Đau.. đau.. đau quá.."
Cô kêu như vậy làm anh càng đau lòng, chỉ mong có thể thay cô gánh chịu nỗi đau này, nhưng làm sao có thể gánh thay được đây? Ngoài việc dịu dàng tỉ mỉ hôn cô ra thì có thể làm được gì chứ? Đến cả lời an ủi cũng chỉ thể hiện sự bất lực và vô dụng của anh thôi.
"Ngoan nào, anh biết là đau, nhất định là rất đau, chỉ lần này thôi, chúng ta sẽ không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa."
Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của anh lại chọc cô giận, lại còn lần sau sao? Cái gì gọi là lần sau chứ? Quan hệ của cô và anh bây giờ là gì chứ? Anh chắc chắn cô sẽ cho anh cơ hội sinh con nữa sao?
Đột nhiên cô nổi nóng với anh: "Cái gì mà lần sau chứ? Lần sau có sinh cũng sẽ không sinh với anh đâu!"
Sự lo lắng như thiêu đốt của anh bỗng trở thành không biết nên khóc hay nên cười nữa, lúc này mà cô còn muốn phân cao thấp với anh à.
Nhưng nếu như cãi nhau có thể làm dời sự chú ý của cô khỏi cơn đau thì cũng tốt.
"Ngoan nào! Nhận tiền mừng tuổi của nhà anh rồi, vào cửa nhà anh rồi mà còn muốn sinh con với ai nữa đây? Đừng ồn nữa, để con nghe thấy lại cười cho sẽ làm mất hình tượng người mẹ hiểu chuyện đấy!" Anh cố ý chọc cô, xem ra người vợ này của anh không giống người thường, dịu dàng không có tác dụng giảm đau mà phải ngược lại cơ.
"Lục Hướng Bắc, tôi cho anh biết, anh bớt lấy con ra nói đi! Chính anh là người hại tôi bị đau đấy, chính anh đấy! Để con lớn lên rồi tự đánh giá đi! Là tôi không hiểu chuyện hay là người làm cha như anh không chịu trách nhiệm! Anh cũng chỉ là sướng thôi không phải sao? Đến cả việc con lúc nào vào bụng tôi anh còn không biết nữa là, anh có tư cách gì nói tôi không hiểu chuyện chứ?" Đồng Nhất Niệm bị lời của anh chọc tức, hơn nữa lại đau không nhịn nổi nên làm gì còn hơi sức đâu mà cố kị gì nữa, cơn tức giận cũng bộc phát luôn, những gì nên nói hay không nên nói đều thốt ra hết, hoàn toàn coi ông Lục và cảnh vệ thành không khí luôn.
Lúc đầu Lục Hướng Bắc hơi ngây người nhưng trong lòng lập tức thấy vui vẻ, ý của cô là gì đây? Chờ con lớn lên rồi phân xử thì chẳng phải nói là bọ họ sẽ ở với nhau đến khi con lớn sao? Cô gái ngốc này! "
Sự ấm áp như dòng suối chảy trong tim anh, hai người cứ như vậy mà tiếp tục nắm tay nhau, cùng cãi nhau, cùng làm hòa, cùng nhau nhìn con lớn lên, đến khi bạc đầu cũng vẫn cãi nhau, rồi hòa nhau, khi bướng bỉnh còn nhờ con