Khi Thành Chân đưa cô về đến nhà, sắc mặt anh ta vẫn không tốt lắm: "Chị dâu, đừng trách tôi nói chuyện mạo phạm đến chị, bây giờ đại ca đang chịu khổ, chị lại qua lại với Hạ Tử Tường gần gũi như vậy, trong lòng tôi rất không thoải mái, đại ca mà biết được thì trong lòng càng khó chịu hơn.
Đồng Nhất Niệm không hề giải thích cho hành vi của mình, cô cho rằng việc làm đúng thì không cần phải giải thích với bất cứ ai cả, cô chỉ cám ơn Thành Chân một lần nữa.
Thành Chân lộ ra vẻ mặt không biết làm sao:" Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ là làm việc được nhờ thôi, nhưng không phải mỗi lần đều có thể may mắn vậy, lần này tôi có thể đến kịp nhưng vẫn hi vọng chị đừng gây thêm phiền phức cho đại ca nữa. "
Nói xong liền xuống xe mở cửa xe cho Đồng Nhất Niệm, để cô xuống xe.
Chuyện tối nay, Đồng Nhất Niệm cũng thấy hồ đồ, nhìn xe của Thành Chân biến mất trong màn đêm, trái tim cô cũng thấy chìm nổi.
Thành Chân nói anh ta là được người khác nhờ vả, người nhờ vả anh ta tất nhiên là Lục Hướng Bắc rồi.
Còn người thông báo cho Thành Chân đến cứu cô là ai nhỉ?
Cô trước tiên gọi điện cho người vẫn luôn đi theo cô kia, người đó lại nói lần này không phải ông ta.
Vậy thì còn có ai có thể quan tâm đến cô như vậy chứ, lại xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm?
Trong trí nhớ của cô thì chỉ có một người.
Chỉ có người đó, trong bóng tối như được ông trời định sẵn là sẽ đến cứu cô vậy, mỗi khi cô cần đến anh thì anh sẽ từ trên trời rơi xuống.
Nhưng chẳng phải anh đang bị giam trong tù ở Bắc Kinh sao? Sao có thể là anh chứ?
Cô chìm vào suy nghĩ hồi lâu.
Sau chuyện này, mấy ngày liền Hạ Tử Tường đều như biến mất vậy, không có chút tin tức nào.
Hôm nay, Đồng Nhất Niệm xuống dưới lấy sữa thuận tiện mở hòm thư lấy báo và thư bên trong, trong đó có một bức thư của Kiệt Tây gửi từ Pháp, cô đứng bên cạnh hòm thư, nhanh chóng mở ra xem.
Chữ viết của Kiệt Tây rất lớn, nội dung thư cũng rất đơn giản: Chị, thời gian đến Pháp này em thấy rất cắn rứt lương tâm, em xin lỗi chị, em đã hết sức thuyết phục ba em trả lại chị những thứ chị muốn, chị cứ chờ tin tốt đi. Yên tâm, em khắc có cách giải quyết chuyện của ba em.
Cô còn chưa xem xong thì bỗng cảm thấy phía sau có một bóng người, toàn thân bỗng nhiên lạnh toát, cô vội vàng quay người lại giấu thư ra phía sau, người đang đứng phía sau cô lại là Hạ Tử Tường.
Khoảnh khắc đó môi cô cũng trắng bệch, lập tức giấu thư ra sau, hoảng hốt nhìn anh ta cười, đến cả việc mấy ngày trước suýt bị cưỡng bức cũng ném lên tận chín tầng mây:" Anh.. anh đến lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết. "
Trên mặt Hạ Tử Tường vẫn còn chút bầm tím, toàn là vết tích còn lại khi bị Thành Chân đánh:" Anh vừa đến. "
Thật ra anh ta đã đến được một lúc rồi, nhẹ nhàng đứng sau lưng cô, chỉ là cô đọc quá nhập tâm nên mới không phát giác ra mà thôi, nội dung bức thư anh ta cũng xem đại khái rồi.
Đồng Nhất Niệm lo lắng đến toàn thân phát run, vo bức thư phía sau lại.
Anh ta cố ý hỏi một câu:" Cái gì quý giá lắm sao? "
" Không.. Không có gì.. "Rõ ràng cô đã rối hết lên rồi, cô quay người chạy vào phía trong.
Trong lòng anh ta bị bao phủ một lớp u ám, nhưng vẫn như thường vội gọi theo cô:" Niệm Niệm, anh đến để xin lỗi em! "
Xin lỗi sao?
Cô đứng lại.
" Niệm Niệm, xin lỗi, hôm đó anh uống say đã mạo phạm đến em, xin em tha thứ cho anh, anh sẽ không bao giờ làm việc như vậy nữa! "Anh ta đứng cách cô hai mét ở phía sau nói một cách thành khẩn, dù trong lòng đang dâng trào mãnh liệt vì nội dung bức thư vừa nhìn trộm được.
Đồng Nhất Niệm nghe xong cũng không nói gì, chạy nhanh vào trong phòng, lập tức khóa cửa lại, ngăn cản anh ta ở bên ngoài.
Hạ Tử Tường ở bên ngoài gõ cửa cốc cốc:" Niệm Niệm, em đừng không gặp anh mà, anh sai rồi, anh thề về sau sẽ không bất kính với em nữa! Niệm Niệm, em mở cửa ra được không? "
" Niệm Niệm, anh thật sự đã uống say mới hồ đồ đến mất khống chế như vậy, anh đã lập lời thề cai rượu rồi, Hạ Tử Tường anh trước giờ nói lời giữ lời! "
" Niệm Niệm, em không mở cửa thì anh sẽ đứng mãi ở đây đến khi em mở cửa mới thôi! "
Dù anh ta nói gì, Đồng Nhất Niệm cũng không mở cửa, lần này, cô thật sự đã nổi giận rồi sao? Hạ Tử Tường trước giờ cũng không phải là người sống chết đeo bám đến cùng, phụ nữ đối với anh ta trước giờ chỉ là mây khói lướt qua, nhìn rồi, chơi rồi thì sẽ quên ngay, chỉ có Đồng Nhất Niệm là giống như một hạt giống cỏ, nảy mầm rễ ăn sâu trong tim anh ta, dù có bị lửa đốt cháy cũng lại sinh sôi trong gió xuân.
Mấy ngày hôm nay anh ta ở nhà đóng cửa suy nghĩ, biết rằng bản thân đã hoàn toàn chọc giận Đồng Nhất Niệm rồi, cũng làm cho quan hệ vốn đang bình yên của họ trở nên cứng nhắc, nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ đến cảnh cáo của anh trai, hay là vì điều này mà không gặp lại nữa?
Nhưng càng nghĩ muốn buông xuôi thì lại càng khó chịu, càng nhớ nhung, hôm nay anh ta vẫn không nhịn được lái xe đến nhà cô. Khi đứng từ xa nhìn dáng vẻ cô lấy thư ở cửa, trong lòng anh ta lập tức như được chiếu đầy ánh sáng, khoảng thời gian nói chuyện bình thường vui vẻ cùng cô giống như từng thước phim chiếu qua mắt anh ta, cảm thấy đẹp đẽ biết bao.
Thì ra anh ta không thể từ bỏ được.
Hạ Tử Tường trước giờ luôn nói một là một, hai là hai, quả nhiên là ứng nghiệm với câu nói này, bắt đầu từ khoảnh khắc Đồng Nhất Niệm đóng cửa lại anh ta