Hạ Tử Tường không muốn giải thích, giữa hàng lông mày có sự tủi thân và bướng bỉnh.
Hạ Tử Du bỗng nhiên đấm một nhát vào mặt Hạ Tử Tường, vô cùng tức giận, dùng hết sức. Hạ Tử Tường không kịp đề phòng nên bị đánh lăn ra đất, máu mũi cũng chảy ra dọc theo đường môi quyến rũ của Hạ Tử Tường, nhưng trong mắt anh ta lại càng cương quyết vừa đầy nghi ngờ, anh ta không hiểu anh trai tại sao lại mất khống chế như vậy.
Hạ Tử Du đối mặt với ánh mắt đó của anh ta liền cười lạnh: "Không hiểu sao anh lại đánh mày đúng không? Mày đúng là một thằng không làm được trò trống gì, tất cả chúng ta đã bị hủy hoại trong tay mày hết rồi có biết không hả? Mang người vào đây!" Tiếng gầm tức giận cuối cùng của anh ta là nói với thuộc hạ của mình.
Vừa gầm lên xong thì thấy mấy tay cấp dưới đẩy một người đàn ông vào, người đàn ông đó đứng không vững nên lăn trên đất nhưng cũng nhanh chóng bị người khác giữ lại.
"Làm sao? Không quen à? Trước đó anh cũng không quen! Buồn cười là Hạ Đại Hạ Nhị từng ngang dọc nhiều năm vậy mà lại không biết có một nhân vật không tiếng tăm tính kế mình! Hạ Tử Tường, mày mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, con thuyền lớn của mày tại sao lại bị lật trong một con kênh tối tăm! Trên đầu chữ sắc là con dao đấy, anh đã nhắc nhở mày từ sớm là đừng có chơi đùa với lửa mà!" Hạ Tử Du cười lạnh liên tục.
Trong lòng Hạ Tử Tường thật ra đã thầm có đáp án, mắt cũng tự nhiên nhìn về phía tầng trên.
Trong nụ cười lạnh của Hạ Tử Du hiện lên sự chế giễu: "Ái chà? Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết bản thân làm sao lại chết! Hắn ta là ai thì tốt nhất là mày hỏi bảo bối tâm can của mày thì biết! Tóm lại, khi anh đến thì đã phát hiện người này lén la lén lút không bình thường rồi!"
Anh ta thấy Hạ Tử Tường không động đậy thì liền mất kiên nhẫn hét lên: "Người đâu, lôi người phụ nữ trên tầng xuống cho tao!"
"Ai dám!"
"Không cần nữa!"
Hạ Tử Tường và cô cùng lên tiếng.
Tiếng nói vừa vang lên thì thấy cô đi xuống từ chỗ trốn, không hề sợ hãi, rất kiên quyết.
Ánh mắt của cô rơi xuống người đàn ông đang bị ấn trên đất, người đó là.. thám tử tư anh Vu.
Anh Vu ra hiệu bằng mắt cho cô, trong lòng cô liền thấy an tâm, tất cả đều rất đáng giá.
Nói đến anh Vu này thì từ lần nhờ ông ta giúp điều tra Lục Hướng Bắc xong liền cắt đứt liên lạc, khi thân phận anh hùng càn quét xã hội đen của Lục Hướng Bắc được làm sáng tỏ thì ông ta lại qua lại nhiều hơn với cô.
Trong quá trình qua lại cô biết được anh Vu này là lính đã giải ngũ, lại còn cùng một liên với Khang Kỳ, vậy nên hai người có chủ đề chung để nói.
Tuy không thân thiết như bạn bè thông thường nhưng quan hệ giữa quân tử như nước, bởi vì có giới thiệu của Khang Kỳ nên anh ta thỉnh thoảng sẽ nói chuyện quân doanh với cô, có những lúc ba người còn cùng nói chuyện trên nhóm QQ, nói chuyện bộ đội, nói những chuyện đàn ông, Đồng Nhất Niệm nghe cũng rất nhập tâm, nhưng về sau Khang Kỳ cũng không nói những lời đó nữa, Đồng Nhất Niệm không biết tại sao, cũng không hỏi chỉ cảm thấy tình cảm anh em đơn thuần thế này lại tốt hơn.
Đồng Nhất Niệm cũng từ đó biết được thì ra anh Vu khi còn ở bộ đội là lính danh dự nghiệp vụ, tinh thông tất cả từ lên rừng xuống biển, kĩ thuật bắn súng, pháo nổ nhưng vì chỉ là một quân nhân bình thường không có cấp bậc, không có hậu thuẫn nên khi chuyền nghề không được phân đến nơi tốt, vậy nên anh ta thà làm công việc thám tử mà mình thích còn hơn.
Đồng Nhất Niệm cũng lại mời anh ta một lần nữa.
Nhưng lần này lại làm liên lụy đến anh ta, làm anh ta rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.
Cô biết anh Vu không trách cô, vì ban đầu cô chỉ đơn độc một mình nhưng đã tin tưởng đức hạnh một quân nhân, đức hạnh của một chiến hữu của Khang Kỳ là anh ta nên nói hết mọi chuyện cô muốn làm cho anh ta nghe, khi đó đã nói rất rõ ràng về tính nguy hiểm của việc này nhưng anh ta lại kích động đến đập bàn mà nhận lời giúp cô làm việc này, lại còn không cần tiền công.
Cô còn nhớ câu anh ta nói khi đó, làm một quân nhân, trừ bạo an lương là nghĩa vụ của anh ta, anh ta sớm đã chán ngấy mấy việc đi tìm dấu vết ngoại tình các kiểu rồi, sớm đã muốn là một việc lớn oanh liệt gì đó. Cơ hội thực hiện lí tưởng cuộc đời anh ta cuối cùng đã đến rồi, anh ta sao có thể nhận tiền công chứ?
Khi đó cô đã cười, yêu cầu duy nhất chính là không được nói cho Khang Kỳ, nếu không thì kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại.
Lúc này nhìn thấy ánh mắt anh ta thì tâm trạng cô cũng bình tĩnh lại, nước mắt cũng chảy ra, ánh mắt cũng xoay xoay, không phải sợ chết mà là nhớ đến người không rõ tông tích kia, anh liệu có nhìn thấy nỗ lực của cô không? Anh có nhìn thấy được cô đã dùng thực tế chứng minh là cô tốt hơn Như Kiều không? Cô không phải là con ngốc bướng bỉnh chua ngoa trong mắt anh đâu nhé.
Nhưng cô thật sự không phải là vì tức giận, tuyệt đối không phải.
"Niệm Niệm, nói cho anh biết là em không quen anh ta đi!" Lòng Hạ Tử Tường sớm đã suy sụp rồi, nhưng vẫn không muốn nghe thấy cô tự mình nói ra chân tướng tàn khốc, dù có là nói dối hay lừa lọc một lần cũng được.
Nhưng Đồng Nhất Niệm lại quật cường và kiêu ngạo nâng cằm lên, khoảnh khắc đó anh ta cảm thấy cô bỗng nhiên trở nên xa cách như sao trên trời, xa đến không thể với tới được, huy hoàng nhưng lại lạnh lẽo.
Cánh môi cô nhếch lên, lời nói ra đã hủy đi toàn bộ bầu trời ngôn ngữ của anh ta: "Đến lúc này cũng không cần phải giấu giếm tiếp nữa, hơn