Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, tuy thời gian phẫu thuật không dài thậm chí còn ngắn hơn Đồng Nhất Niệm dự tính nhưng với cô mà nói thì một giây cũng dài như cả năm. Vì thế cửa vừa mở ra cô đã xông đến, nhưng không ngờ lại xảy ra trở ngại về ngôn ngữ, cô nói tiếng Anh bác sĩ có thể nghe hiểu nhưng khi bác sĩ trả lời lại thì có thuật ngữ y học cô không hiểu được, nhưng nhìn vẻ mặt của bác sĩ thì tình hình có vẻ không được tốt lắm, cô nhất thời hoảng loạn, bám lấy bác sĩ ra hiệu bằng tay.
Cuối cùng Thành Chân vỗ vai cô, nói với cô: "Đừng lo, đại ca không sao, anh ấy mặc áo chống đạn nên không bị thương chỗ hiểm, chỉ là khi bình dưỡng khí bị nổ có mấy mảnh vụn găm vào chân, nhưng cũng đã lấy ra rồi, vết thương trên đầu chỉ là vết thương ngoài da thôi, rất may là mảnh vụn không có đâm vào đầu."
Nói xong, Thành Chân lại tiếp tục nói chuyện với bác sĩ, Đồng Nhất Niệm giờ mới nghĩ ra Thành Chân lớn lên ở nước ngoài, tuy là ở Pháp nhưng tiếng Anh cũng rất tốt, nhưng tại sao vẻ mặt của Thành Chân lại nghiêm trọng như vậy?
"Thành Chân?" Cô lo lắng kéo vạt áo của anh ta.
Thành Chân hơi do dự cuối cũng vẫn nói thật với cô: "Bác sĩ nói đại ca mất nhiều máu, có thể chịu đựng đến lúc này đã là kì tích rồi, bây giờ cần được truyền máu, nhưng đại ca lại là nhóm máu hiếm RH, kho máu không còn nữa."
"Vậy làm sao bây giờ?" Đồng Nhất Niệm cũng không phải nhóm máu RH.
"Bác sĩ nói nghĩ cách, đồng thời cũng cần hô hào truyền thông tìm người hiến máu."
"Nhưng liệu có kịp không?" Trái tim Đồng Nhất Niệm vừa ổn định lại được một chút thì lúc này mắt lại bắt đầu cay cay.
Dường như vẻ mặt của bác sĩ và Thành Chân đều đang giải thích hai chữ: Hết sức.
"Thành Chân, lời của anh không linh nghiệm nữa rồi!" Sự tuyệt vọng của cô trở nên nghẹn ngào, lẽ nào lần này anh không thoát được sao?
"Ai nói không kinh nghiệm!" Bỗng nhiên có một giọng nói như tiếng chuông lớn vang lên.
Đồng Nhất Niệm quay đầu lại nhìn thì thấy đó là ông Lục, đi cùng còn có Đàm Uyển, hơn nữa còn mang theo bác sĩ.
"Bác Lục!" Cô như nhìn thấy hi vọng, lảo đảo chạy đến, xà vào lòng ông Lục: "Bác Lục, sao mọi người lại đến đây?"
"Ngoan!" Ông Lục vỗ lưng cô: "Chờ lát nữa rồi nói, truyền máu cho Hướng Bắc quan trọng hơn! Nói với ông ta tôi chính là nhóm máu RH, con trai tôi tất nhiên là để tôi hiến máu rồi!"
Sau khi Thành Chân phiên dịch xong, bác sĩ lập tức sắp xếp lấy mẫu máu, hơn nữa còn có kết quả rất nhanh, kết quả là.. ông Lục ông phù hợp để hiến máu.
Ông Lục lo lắng: "Sao lại không hợp chứ? Con trai tôi sao tôi lại không hợp được?"
"Ông đừng có thô bạo nữa, bác sĩ nói không được là không được!" Đàm Uyển lo lắng đến chảy nước mắt: "Lẽ nào ông muốn hại con trai sao!"
Ông Lục không nói được gì.
Mắt Đàm Uyển bỗng nhiên sáng lên: "Tôi biết còn một người có cùng nhóm máu với con trai! Ông ấy trước đây từng hiến máu cho con trai! Nhưng.."
"Ai? Đừng nhưng nhị nữa!"
"Là cha nuôi của con trai, nhưng.. ở xa quá, hơn nữa họ cũng không có visa Philippines, dù cho bây giờ để bệnh viện bên đó lấy máu rồi mang đến đây thì cũng mất nhiều thời gian.. vẫn là nên tìm người hiến ở đây thực tế hơn." Đàm Uyển do dự nói.
Ông Lục hơi suy nghĩ: "Tính toán xem làm thế nào mới tiết kiệm thời gian nhất, bây giờ đi đài truyền hình Philippines hô hào tìm người cần bao lâu? Một tiếng hay hai tiếng hay ba tiếng? Lỡ như không có ai thì sao? Còn nếu chúng ta từ Philippines bay về thì chỉ cần hai tiếng."
"Ông nói là Hướng Bắc cũng bay về sao?" Đàm Uyển kinh ngạc che miệng.
"Đúng thế, hỏi bác sĩ xem như vậy có được không, không cần tốn thời gian tìm người hiến