Ra vẻ đạo mạo..
Trong lòng cô oán thầm, ra vẻ, anh cứ tiếp tục ra vẻ đi, xem anh có thể ra vẻ đến lúc nào!
Thực tế đã chứng minh mức độ hiểu biết của cô về Lục Hướng Bắc, chỉ vừa lên xe, cơ thể của anh đã lập tức đè xuống, mang theo mùi thuốc lá nồng nặc mà hôn cô.
Không thể không thừa nhận đa số phụ nữ đều thích trên người đàn ông có chút mùi thuốc lá như có như không, điều đó làm cho sức hấp dẫn của đàn ông tăng lên, nhưng mùi thuốc quá nồng thì lại thành đàn ông thối rồi!
Anh trước mặt bây giờ trăm phần trăm là đàn ông thối!
Dù như vậy cô vẫn bị anh hôn mạnh mẽ một hồi, cuối cùng còn bò lên tai cô chưa chịu dừng nói muốn bù đắp mất mát vừa rồi của cô.
Cô cau mày phát hiện ngón tay bị hun đến vàng khè của anh.
Anh có một đôi tay vô cùng đẹp, khi những ngón tay của anh bay nhảy trên phím đàn piano sẽ làm cho người ta cảm thấy nếu như đôi bàn tay này dùng để cầm súng thì đúng là phung phí của trời, nhưng bây giờ đôi tay này không chỉ cầm súng mà còn bị nicotin chà đạp nữa, điều này đã đủ làm cô phun trào giận dữ rồi.
"Lục Hướng Bắc!" Cô nhìn ngón tay anh, thay đổi sự dịu dàng ngọt ngào vừa rồi.
"Có!" Anh phản ứng cực nhanh.
Nhìn thấy ý cười trong mắt anh, sự tức giận của cô liền bị nghẹn lại trong ngực, không phát ra được, chỉ đành nói: "Lục Hướng Bắc, anh cứ hút thuốc như vậy thì còn muốn thực hiện nguyện vọng của mình nữa không đây?"
"Anh xin lỗi!" Thái độ nhận lỗi của anh vô cùng tốt: "Sẽ không có lần sau nữa!"
Anh cũng có không có lần sau sao?
Nhưng cô hiểu rõ, nghiện thuốc của anh không quá nặng, ít nhất bình thường gặp cô, anh gần như là không hút, chỉ khi nào công việc cực kì mệt mỏi hoặc áp lực lớn thì mới dựa vào thuốc lá thôi.
Cô thầm than thở, công việc.. người đàn ông chăm chỉ làm việc đương nhiên là có sức hút nhất, nhưng công việc của anh quá vất vả rồi, vất vả thì cũng thôi đi, lại còn nguy hiểm nữa.
Có những lúc, cô thật sự muốn nói với anh, đừng làm cảnh sát nữa, với năng lực của anh làm gì cũng đều sẽ đạt được thành công thôi, việc gì phải vậy? Nhưng cô nhớ là anh từng nói công việc cảnh sát này chính là sự theo đuổi và tín ngưỡng của anh, anh chắc sẽ không vì cô mà thay đổi đâu, cô cũng không muốn tranh chấp với sự nghiệp của anh. Chẳng phải có một câu nói là phụ nữ tranh sủng với sự nghiệp của đàn ông là người phụ nữ ngu ngốc nhất sao.
Nhưng cô cảm thấy sự đam mê với bộ cảnh phục của thời thiếu nữ đúng chỉ là giấc mơ thời thiếu nữ mà thôi, thì ra dưới bộ cảnh phục khí khái phẳng phiu kia thì cả cơ thể và linh hồn đều không dễ dàng gì.
"Lục Hướng Bắc, để em lái xe cho." Cô không biết bản thân là một người vợ, không, bây giờ vẫn chưa phải là vợ, nhưng ít nhất là mẹ của con anh, là người phụ nữ bên cạnh anh, cô sẽ làm hết sức những gì mình có thể để giảm bớt vất vả cho anh.
Anh nhìn cô, hiểu được tâm sự của cô, cũng thành toàn sự quan tâm của cô, cười nói: "Được thôi!"
Hai người cùng đổi vị trí.
Xe chạy chầm chậm trong màn đêm, Đồng Nhất Niệm ngồi ở ghế lái mở nhạc lên, những giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng vang lên: Đã quên mất bắt đầu ra sao, có lẽ là có cảm giác với em, rồi bỗng nhiên lại phát hiện bản thân đã yêu em sâu đậm.. I love you, anh sẽ mãi ở đây, em yêu, anh sẽ mãi yêu em.. I love you, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ quyền lợi của tình yêu này..
Cùng một hoàn cảnh, cùng là bài hát đó, chỉ khác là cô ngồi bên trái anh.
Chuyện cũ còn như mới, cô đã không nhớ nổi tâm trạng lần trước khi nghe bài hát này nữa, chỉ biết lúc này, bài hát này, giai điệu này mỗi một chữ, mỗi một nốt nhạc đều thẩm thấu vào nơi sâu nhất trong tâm hồn cô, trái tim cũng vì vậy mà rung động.
Thì ra trong những ngày tháng đen tối kia, anh đã dùng bài hát này để nói với cô tình yêu mà anh không thể cất thành lời kia.
Còn cô đã bắt đầu yêu anh từ lúc nào nhỉ? Có lẽ cô đã thật sự quên mất bắt đầu như thế nào rồi, tình yêu chỉ là một loại cảm giác mà thôi.
Nhưng cô cũng thật sự cảm kích anh, cảm kích anh chưa từng từ bỏ quyền lợi yêu cô.
"Lục.." Cô nghiêng đầu sang định gọi anh nhưng lại thấy anh ngồi ở ghế phụ ngủ mất rồi.
Hình ảnh này rất đỗi quen thuộc, chỉ là vai trò bị hoán đổi thôi.
Cô im lặng, nhớ lại những gì anh đã nói, tối này sẽ có quà cho cô, xem ra anh bận công việc đến vậy chắc không còn sức để tặng quà cho cô nữa rồi.
Nhưng cô không còn là cô gái mười bảy mười tám tuổi nữa, sẽ không tức giận vì chuyện nhỏ như vậy nữa, nếu như phải chọn lựa giữa tặng cô quà và việc anh có một buổi tối nghỉ ngơi thật tốt thì cô thà chọn cái sau.
Vì thế cô mỉm cười lái xe về nhà trong tiếng nhạc.
Xe dừng lại, cô bò ra tay lái ngắm dung nhan anh, không biết làm sao? Không nhẫn tâm đánh thức anh nhưng cô cũng không đủ sức giống như anh bế cô vào nhà được.
Cuối cùng cô đành ngu ngốc tự mình lặng lẽ xuống xe, để anh trên xe.
Về nhà muộn quá rồi nên các con đều đã ngủ, cô cũng không quên vào phòng các con để thơm lên mặt nhỏ bé của chúng. Trên mạng có nhiều bài viết đều là kêu các con quá dính mẹ, không dời được chút