Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ cùng mẹ nhỏ nhìn Đồng Nhất Niệm qua cửa kiểm tra, đến khi không nhìn thấy nữa anh vẫn không di chuyển chút nào.
Dáng người anh cao gầy, thẳng đứng đứng đó lại rất giống một cái cây giữa sa mạc, cao ngất, bối cảnh là sự hoang vu không thấy chân trời.
Giữa sân bay ồn ào, anh ở giữa lại thấy rất cô độc.
Một bàn tay vỗ lên vai anh, anh vẫn luôn có tính cảnh giác cao vội quay đầu lại, Nếu như không phải gương mặt cười kiểu Pháp mê người của Harry xuất hiện thì chắc anh đã phản đòn cho người này đo ván trên đất rồi.
Anh thở dài: "Tự nhiên lại vỗ vai tôi làm gì?"
Harry cười nói: "Thử sự nhạy bén và khả năng phòng vệ của anh, có phải anh bị người đẹp làm cho mất hồn rồi không!"
Hình như người dễ bị người đẹp hút hồn hết lần này đến lần khác đến không biết mệt là anh ta mới đúng.
Nhưng anh cũng quen đùa với Harry kiểu này rồi nên anh cũng lười đáp trả, chỉ hỏi: "Anh hôm nay cũng về nước à?"
"Đúng thế, nhiệm vụ hoàn thành rồi, tất nhiên là phải về thôi, cậu có biết là tôi nhớ nhà nhiều thế nào không?" Mấy năm nay Harry cũng rất vất vả, thường là người làm nằm vùng đều là nhảy múa trên lưỡi dao cả!
Lục Hướng Bắc vỗ vai anh ta: "Đi đi, về rồi hãy tìm một người phụ nữ tử tế kết hôn đi, xem tôi đây này, có hai đứa con trai rồi đấy!"
Harry khinh thường nhìn anh: "Tôi cũng thấy anh có ra gì đâu? Người ta cũng đi châu Âu tìm trai đẹp rồi kìa!"
Thì ra lời Đồng Nhất Niệm nói vừa rồi anh ta đều nghe thấy hết.
Chỉ thấy nụ cười trên mặt Harry lại thêm khó dò: "Anh nói.. Tôi có được tính là trai đẹp châu Âu không? Vừa hay lại cùng chuyến bay với vợ cậu, cậu cũng biết đấy, giúp đỡ phụ nữ đẹp luôn là chuyện tôi thấy vinh hạnh và nguyện ý nhất đấy.. Vợ cậu rất đẹp đấy."
Mặt Lục Hướng Bắc dần đen lại, đấm vào bụng anh ta một cú: "Vợ tôi có đẹp hay không cũng không đến lượt anh đánh giá, tôi cảnh cáo anh, đến Pháp rồi tốt nhất là giữ khoảng cách với cô ấy, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!"
Người châu Âu đều rất giỏi diễn, biểu hiện trên mặt đều rất phong phú, vẻ mặt đau đớn khoa trương của Harry làm mẹ nhỏ bên cạnh giật mình, cứ tưởng là đánh thật, còn định thể hiện quan tâm nhưng lại bị Lục Hướng Bắc ngăn lại: "Không cần để ý đến anh ta đâu ạ, anh ta luôn như thế đấy! Anh còn không mau cút đi!"
"Được, tôi đi, đi Pháp giúp cậu chăm sóc vợ cậu đây! Enzo, tạm biệt!" Harry cười chạy về phía cửa kiểm tra, đồng thời còn khoa trương làm động tác hôn gió với mẹ nhỏ nữa: "Tạm biệt phụ nhân đáng kính nhé!"
Người Pháp vẫn luôn rất lãng mạn, Harry lại là người bất kham nhất, sự tuỳ ý như vậy đã chọc mẹ nhỏ cười, bà quay lại nói với Lục Hướng Bắc: "Đi thôi!"
Đúng thế, đi thôi.. Anh cũng nên đi rồi.
Anh mỉm cười, trong mắt lại thêm ngưng đọng và sâu xa.
Trên máy bay.
Bởi vì Đô Đô và Đồng Đồng ngày càng nặng nên chuyến bay đường dài mà cứ bế mãi thì không ổn lắm, vậy nên khi mua vé cũng mua cho Đô Đô và Đồng Đồng chỗ ngồi trẻ em để tiện thỉnh thoảng có thể để hai đứa ngồi trên ghế một lúc, nhưng lúc này máy bay còn chưa cất cánh nên hai đứa tất nhiên là ở trong lòng mẹ và bà nội, vậy nên ghế bên cạnh Đồng Nhất Niệm và Đàm Uyển liền trống.
Một anh đẹp trai châu Âu nào đó lên máy bay liền đến bên Đồng Nhất Niệm hỏi: "Tôi có thể ngồi đây không, cô gái xinh đẹp?"
Đồng Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn thì hóa ra lại là ân nhân đã cứu con trai mình, bạn học của Lục Hướng Bắc, đồng thời cũng là người kì lạ gặp ở quán ba Philippines (Tất nhiên là giờ nghĩ lại thì không thấy kì lạ nữa), hơn nữa lần trước bởi vì mình quá đau lòng nên còn chưa kịp chân thành cảm ơn anh ta, vậy nên cô cười với anh ta: "Tất nhiên là có thể!"
Harry ngồi xuống liền bế đứa bé trong tay Đồng Nhất Niệm rồi đùa: "Bảo bối à, gọi ba đi nào! Ba.. Ba"
Chỉ thấy đứa bé mở đôi mắt to tròn nhìn anh ta, lông mày nhỏ còn cau chặt lại, rõ ràng là đang suy nghĩ, sau đó còn nhìn bốn phía một lượt, không biết là nhìn thấy gì cuối cùng lại lộ ra vẻ vui vẻ, vươn tay ra với mẹ.
Harry thấy kì lạ: "Ấy, nhóc con này nhanh như vậy mà đã quên chú rồi sao? Lần trước khi cháu muốn uống sữa sao lại bò khắp phòng tìm chú vậy?"
Đồng Nhất Niệm nghe vậy không nhịn được cười, thì ra Harry nhận nhầm người rồi.
Phải biết rằng Đồng Đồng nhất nhạy cảm với chữ ba này, tuy còn chưa gọi được nhưng đã hiểu ba là chỉ Lục Hướng Bắc, thế nên Harry vừa nói đến ba thì Đồng Đồng tất nhiên là kháng cự ngay, lập trường kiên định bảo vệ quyền lợi cho ba mình, tuyệt đối không giống như Đô Đô là ai có sữa thì sẽ là ba đâu.
"Đây là Đồng Đồng, đây mới là Đô Đô!" Cô cười sửa lại sai lầm của anh ta.
Harry sững người, có chút khó xử, nhưng lại đẩy trách nhiệm lên người Lục Hướng Bắc: "Enzo này cứ luôn đưa ra vấn đề khó cho tôi, bây giờ đến cả sinh con cũng sinh hai đứa giống hệt nhau, cố ý đúng không?"
Đồng Nhất Niệm cười, không nói gì.
Harry cũng quen biết Đàm Uyển, nên sau khi chào hỏi quý bà xinh đẹp cao quý xong lại vẫy tay với "con trai ướt" của anh ta, nhưng đứa bé còn bé nên cũng rất mau quên, không cần đến lúc cần uống sữa