Khi Đồng Nhất Niệm tỉnh dậy đã không còn anh ở bên cạnh. Lật người thôi đã cảm thấy cả người đau nhức, tối qua vận động quá mạnh rồi. Trong chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, cô nhắm mắt lại, mùi hương đó cùng với sự hít thở của cô dần dần thâm nhập vào trái tim, rất nhanh tất cả tâm trí và trái tim đều là hình dáng của anh. Bắt đầu từ khi nào khi một người sống độc thân yên tĩnh, đôi mắt của anh đã trèo vào tim cô như là gặp ma vậy. Lúc sau tỉnh táo lại, cô tự trách mình không nên. Trốn chạy giống như chui từ trong chăn ra, tránh khỏi mùi hương của anh, trốn khỏi ánh mắt anh. Một đêm rung động, hai năm hân hoan đều như gió thổi qua không lưu lại gì.
Hôm nay, điều làm cô kinh ngạc là trên bàn lại bày một phần ăn sáng, là bánh bao trắng mềm nóng hổi lại còn sữa đậu nành nóng đang bốc hơi nữa. Đây là dành cho cô sao?
Dưới cốc sữa đậu nành có một mảnh giấy, nét chữ mạnh mẽ của anh in ra cả mặt sau giấy: Niệm Niệm, tối nay có một bữa tiệc đừng quên đấy, bữa sáng là dành cho em, nếu như nguội thì tự mình hâm lại. Tên cũng không đề, câu cú đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa. Thật ra cuộc sống của cô và anh nên đơn giản như thế mới tốt. Là do cô không cẩn thận để lộ ra một khe hở trong trái tim làm cho người đó được thể khoan sâu vào. Dù cho có nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là lần đầu tiên cô được ăn bữa sáng do chính tay anh chuẩn bị cho mình, dù sao cũng phải tiếp tục sống tiếp không phải sao?
Mùi vị của bánh bao nhỏ rất ngon, chắc là anh mới rời đi không bao lâu vẫn còn nóng hổi. Cắn một miếng, nước bên trong liền trào ra, không cẩn thận liền có mấy giọt rơi lên quần áo rồi trên bàn nữa. Trong miệng đều là mùi vị thơm ngon của thịt. Không biết anh mua bánh bao nhỏ ở đâu? Quả là rất ngon.
Khó có một ngày nghỉ rảnh rỗi, cô từ từ dọn dẹp phòng ốc, sau đó vào phòng tắm giặt quần áo. Giai My luôn nói cô sinh ra cao quý, sao phải khiêm nhường như vậy. Không sống một cuộc sống của một đại tiểu thư lại thích tự
mình giặt quần áo, tự nấu cơm. Với gia thế của cô nên mời cả một đoàn người phục vụ mới đúng. Cô chỉ cười, Giai My không hiểu. Ba cô không phải là hoàn toàn vô tình với mẹ cô mà ngược lại, mẹ đã cùng ba trải qua thời gian lập nghiệp gian khó nhất có thể coi là tình nghĩa vợ chồng sâu nặng. Thậm chí sau này khi đã lấy mẹ nhỏ thình thoảng vẫnnhắc đến mẹ với cô.
Mỗi khi như vậy cô lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng trong đôi mắt ba, đong đầy hoài niệm. Ba thường nói mẹ là người phụ nữ hiền hậu và dịu dàng nhất.
Quãng thời gian lập nghiệp mặc dù rất gian khổ chỉ sống trong một căn hộ bình thường nhưng mẹ luôn dọn dẹp căn phòng sạch sẽ gọn gàng, quần áo luôn giặt sạch sẽ như mới và là phẳng phiu. Mẹ cô còn có tay nghề nấu ăn rất ngon, những nguyên liệu hết sức bình thường rơi vào tay bà cũng biến thành mỹ vị phong phú thậm chí còn ngon hơn đầu bếp hiện nay của nhà họ Đồng làm. Ông nói cho dù bên ngoài có bao nhiêu vất vả chỉ cần về nhà mùi thơm của các món ăn từ trong bếp bay ra liền xộc ngay vòa mũi, mọi ngóc ngách trong nhà đều cho thấy sự ấm áp ngập tràn. Tất cả những mệt mỏi và ủy khuất bên ngoài đều bỗng chốc bay hơi.
Ký ức của Đồng Nhất Niệm về người mẹ thật ra không quá sâu sắc, vì vậy rất thích thú khi nghe ba nói những điều này. Mỗi khi nghe trong lòng lại không ngừng mong mỏi, mong mỏi một cuộc sống gia đình ấm áp, mong mỏi bản thân có thể trở thành một người phụ nữ như mẹ vậy. Vì vậy, trước khi lấy chồng cô rất thích là quần áo cho ba, cũng thích làm vài món ăn cho ba, nhưng không phải là vì muốn lấy phần thưởng mà chỉ là cẩm thấy như thế sẽ khiến bản thân và mẹ gần nhau hơn. Tất nhiên cô cũng có một chút dụng ý là hy vọng khi cố làm những việc này sẽ có thể nhắc nhở ba đừng quên dần đi mẹ cô.
*******Hết chương 40