Chuyện này còn bị ông Đồng biết được.
Trên dưới công ty đều ồn ào một hồi, sao ông có thể không biết chứ? Ông Đồng coi Lục Hướng Bắc là con rể chú trọng bồi dưỡng nên tất nhiên là cần điều tra triệt để, cuối cùng phát hiện là trò đùa của con gái mình nên không thể thiếu được mắng cho Đồng Nhất Niệm một trận, đồng thời vì chuyện này mà ấn tượng với Lục Hướng Bắc lại càng tốt hơn. Bởi vì chuyện này đủ để phản ánh được sự khoan dung của Lục Hướng Bắc đối với con gái mình. Một người đàn ông nếu như có thể khoan dung một người phụ nữ trêu đùa đến coi trời bằng vung thì ít ra cũng đã chuẩn bị được phẩm chất cơ bản của người chồng đó chính là bao dung. Còn cô con gái tính cách kì quặc của ông không biết có phải chỉ có người đàn ông như Lục Hướng Bắc mới có thể bao dung được không nữa?
Ông nghĩ đến đây trên mặt cũng tự nhiên mỉm cười, với ánh mắt của người từng trải thì đây chính là cặp đôi do ông tời tác hợp.
Con gái ông sắp tốt nghiệp rồi, chuyện trọng đại cả đời của cô đã thành việc hàng đầu trong lòng ông, tất nhiên ông cũng có suy nghĩ ích kỉ riêng của mình, ông hi vọng con rể tương lại phải xứng với con gái mình, còn có thể tiếp quản công ty, theo ông thấy thì hai đứa con gái của ông đều không phải kiểu có thể quản lí công ty, ông không muốn công ty lại lụi bại trong tay hai đứa con gái này, vì thế ông vẫn luôn tìm kiếm người thích hợp.
Ông cũng từng nghĩ đến mấy người con trai xung quanh con gái nhưng đều bị loại hết. Kiệt Tây còn quá nhỏ, hơn nữa tính cách lại bất kham, thích nghệ thuật, đến cả ba thằng bé còn không quản được, tuy là có quan hệ tốt với con gái nhưng không phải là lựa chọn làm con rể tốt nhất, hơn nữa con gái ông cũng không có ý đó với thằng bé.
Còn về Khang Kỳ, cũng rất xứng đôi với con gái nhưng đã đi bộ đội rồi lại còn đường đường là con trai duy nhất của tư lệnh Thẩm, nếu muốn cậu ta vào ở rể nhà họ Đồng hình như là chuyện không thể nào, vì thế cũng không phải là lựa chọn tốt nhất,
Chỉ có duy nhất Lục Hướng Bắc là ông càng nhìn càng thích.
Không chỉ nhìn rất đẹp trai mà tác phong làm việc đều thể hiện rõ phong cách rồng trong loài người, bối cảnh xuất thân lại càng đơn giản, quan trọng nhất là anh hoàn toàn có khả năng làm rạng rỡ Đồng thị, người như vậy vào ở rể là thích hợp nhất rồi.
Còn về Đồng Nhất Niệm..
Đừng thấy con bé bây giờ cứ hay bắt nạt Lục Hướng Bắc, nhưng chút thông minh vặt vãnh ấy có là gì đâu chứ? Có một câu nói rất đúng, không phả oan gia thì không gặp mặt. Nếu chưa từng có tuổi trẻ thì sao biết được thanh niên có một cách thích đó chính là bắt nạt chứ? Thích cậu ta nên bắt nạt cậu ta, chỉ là con nhóc này hơi bị trì độn, bản thân mình còn chưa phát hiện ra mà thôi.
Đồng Nhất Niệm sau khi bị Đồng Tri Hành dạy bảo thì càng nghĩ lại càng tức.
Lục Hướng Bắc đúng là một tiểu nhân âm hiểm mà, cô đã chủ động mời anh ăn cơm xin lỗi rồi mà anh lại còn ra vẻ lạnh lùng không nhận, sau đó lại đi tìm ba cô mách lẻo, đây coi là gì chứ?
Hừ, cô mà không chơi anh lại một vố thì cô không mang họ Đồng nữa!
Trở lại sau khi bị mắng cô dùng chân đá tung cửa văn phòng Lục Hướng Bắc, ngồi xuống trước mặt anh: "Này, tiểu nhân mách lẻo, tôi nghe theo lệnh của ba tôi đến xin lỗi anh đây, xin lỗi, về sau tôi sẽ không chọc anh nữa, tối nay sẽ mở tiệc chiêu đãi, ba tôi cũng có mặt, giám đốc Lục nhất định phải nể mặt nhé, nếu không ba tôi lại K tôi mất!"
Nói xong cũng mặc kệ Lục Hướng Bắc có nhận lời hay không, cô lập tức rời đi.
Gần tối ở một nhà hàng nào đó, Đồng Nhất Niệm như ngồi trên thảm kim châm, liên tục nhìn đồng hồ, cau mặt nói với Đồng Tri Hành: "Ba à, anh ta chắc không đến đâu, người như anh ta rất khó chịu, hay ghi thù!"
"Nói linh tinh, sao con không nói là bản thân quá đáng đi hả? Nghịch ngợm bướng bỉnh, về sau ai mà lấy con đúng là đen đủi!"
Tại sao mỗi lần mắng cô ba đều kéo người đó tương lai của cô vào chứ? Cô thật sự lo lắng cho ông chồng còn chưa biết ở phương trời nào đấy, ngày ngày bị nhắc như vậy không biết có bị hắt xì không nữa.
Trong lúc cô đang nói thì nghe thấy Đồng Tri Hành nói: "Đến rồi à Hướng Bắc, ở đây này!"
Quả nhiên anh không hề nhát gan chút nào, lại dám đến thật, vậy thì đừng trách là cô độc ác nhẫn tâm nhé!
"Giám đốc Lục, anh đến rồi à, mời ngồi mời ngồi!" Cô mỉm cười thật tươi tỏ ra ân cần.
Trước mặt ba dù sao cô cũng phải thể hiện một chút thành ý.. nhưng lại thực sự đã làm Lục Hướng Bắc bị kinh ngạc một hồi.
Cả quá trình ăn cơm Đồng Nhất Niệm đều rất ngoan ngoãn ôn thuận, luôn nói phải và gật đầu với mấy câu giáo huấn của ba, với Lục Hướng Bắc lại càng khiêm tốn, cung kính, ba chữ "tôi xin lỗi" giống như không cần tiền vậy liên tục nói cho Lục Hướng Bắc nghe. Lục Hướng Bắc nghe vậy cũng thầm buồn cười nhưng cũng không có gì khác lạ, biết rõ là có quỷ kế đa đoan nhưng vẫn bị dáng vẻ hàng lông mày nhảy nhót, nụ cười tươi như hoa của cô làm cho mê mẩn.
Anh nghĩ bản thân mình chắc chắn bị điên rồi mới dung túng cho nụ cười của cô luôn xuất hiện trước mặt mình. Tối qua anh lại còn mơ đến cô nữa, cô ở trong mơ đang cầm con gián cười ra uy về phía anh.
Cuối cùng nhân viên phục vụ mang lên một bát canh ngọt, Đồng Nhất Niệm tự tay múc một bát đưa đến trước mặt anh, vẻ mặt rất chân thành: "Giám đốc Lục, tôi xin lỗi, xin hãy tiếp nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi. Tôi xin hứa, từ nay về sau sẽ không đùa giỡn nữa, nếu như làm trái lời thề thì sẽ phải lấy rùa làm chồng!"
Xin lỗi nhé chồng tương lai, trong lòng cô thầm lầm nhẩm, tôi không dám đảm bảo bản thân không đùa giỡn nữa vì thế chỉ có thể lấy anh ra thề thôi, nếu như anh lấy tôi thì chắc chắn là yêu tôi đúng không? Nếu như yêu tôi thì sẽ bằng lòng sống chết vì tôi đúng không? Cũng không cần anh phải đi chết, chỉ là làm rùa thôi mà, không sao đâu nhỉ.
Lục Hướng Bắc và Đồng Tri Hành nào biết trong lòng cô đang vòng vèo nhiều thế, chỉ cảm thấy lời thề này buồn cười đến cực điểm, Đồng Tri Hành lập tức mắng cô: "Có ai lại thề như vậy chứ?"
Còn Lục Hướng Bắc lại bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, chồng là rùa sao? Nếu như về sau anh phải lấy cô thì sao đây? Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì lập tức ép bản thân đè nó xuống, không thể nào không thể nào đâu.
Anh nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình thường, anh nhận bát từ cô, cúi đầu nhìn, nụ cười như có như không: "Bên trong không có gián chứ?"
"Không có, bảo đảm là không có!" Cô gật đầu khẳng định.
"Cũng không có thuốc xổ chứ?" Trong mắt anh lóe sáng, đó là ánh sáng buồn cười.
Vẻ mặt cô hơi ngây ra rồi lập tức lại trở về nụ cười mê người: "Tất nhiên.. không có.. sao có thể có thuốc xổ chứ? Ba tôi còn ngồi đây đấy, sao tôi dám chứ?"
"Được, cám ơn!" Anh cười, hai ba miếng đã uống hết bát canh.
"Ngọt không?" Cô nịnh nọt hỏi.
"Ngọt.." Đúng là ngọt đến tận trái tim, đặc biệt là nụ cười của cô rất ngọt ngào.
Đồng Tri Hành dường như rất hài lòng với màn này, cũng lấy thìa định múc canh cho mình, Đồng Nhất Niệm thấy vậy lập tức ngăn lại: "Ba, đừng uống, đừng uống."
Ánh mắt của Lục Hướng Bắc và Đồng Tri Hành đều sững lại.
Cô vội cười giải thích: "Cái này.. có nhiều đường, nhiệt lượng cao, không thích hợp với ba đâu."
Ánh mắt của Đồng Tri Hành trở nên kì lại, trong lòng thầm than thở, đứa con gái này.. thôi đi, rốt cuộc ra sao thì để xem duyện phận của chúng đi! Ông ném thìa đi: "Được rồi, vậy thì không uống nữa!"
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc!
Trái tim lo lắng của Đồng Nhất Niệm cũng dần buông xuống, đồng thời lại dâng lên hứng thú nho nhỏ, cô có chút mong chờ trò vui ngày mai.
Ngày hôm sau Lục Hướng Bắc không đi làm.
Việc này làm cô có chút kinh ngạc, không đến mức đó chứ.
Hỏi thăm khắp nơi thì nghe nói là anh xin nghỉ ốm rồi.
Nghiêm trọng vậy sao? Một ngày này cô đều trải qua trong bất an.
Ngày hôm sau anh cũng vẫn không đi làm, tiếp tục nghỉ ốm.
Lúc này cô cảm thấy vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi, lại đi hỏi thăm thì nghe nói là bị ốm rất nặng.
Cô bắt đầu không biết làm sao.. thầm mắng mỏ nhân viên phục vụ kia, có phải là bị ngốc rồi không? Có phải là bỏ thuốc hơi quá liều không? Cô chỉ là muốn trêu đùa cho anh một bài học mà thôi, cô đã hỏi hiệu thuốc rồi, thuốc đó chỉ là thuốc xổ bình thường, nếu như liều lượng không lớn thì sẽ không sao, nếu như anh thật sự bị ốm thì cô sẽ áy náy lắm.
Cô lòng vòng trong văn phòng, mãi mới đến giờ tan làm, cô hỏi ba cô nơi anh ở rồi cong đít đi thăm anh.
Trong lòng thấp thỏm ấn chuông cửa, lúc lâu sau anh mới ra mở cửa, hình tượng hoàn toàn khác với khi ở văn phòng, mặc quần áo cotton thoải mái, dáng vẻ ở nhà, tóc cũng để tùy ý, râu cũng mọc ra, nhìn có chút tiều tụy.
Cô lần đầu tiên nhìn thấy hình tượng này của đàn ông, chỉ cảm thấy một luồng khí nặng nề đè xuống, không biết sao lại như ngừng thở, trái tim bỗng đập thình thịch, nói chuyện cũng không được lưu loát: "Giám đốc.. Lục, nghe nói.. anh bị ốm, tôi thay mặt nhân viên bộ phận đến thăm anh.."
Ừm.. nói như vậy cũng khá hợp lý nhỉ..
Mặt anh lạnh lùng: 'Mời vào! "
Lần đầu tiên vào nhà đàn ông, tràn đầy hơi thở đàn ông xa lạ.. cô cảm thấy chân mình có chút nhũn ra.. thật ra cô từng đến nhà Khang Kỳ và Kiệt Tây nhưng sao lại không có cảm giác này nhỉ? Được rồi, cô đâu có coi họ là đàn ông đâu.
" Mà.. anh ăn cơm chưa? "Cô thuần túy là không biết nói gì nên tìm chuyện để nói.
" Chưa! "Anh lạnh lùng trả lời:" Mời ngồi, muốn uống gì không? "
" Hả? Uống à? Không cần đâu, cám ơn! "Cô ra sức xua tay, ngồi ngay ngắn trên xô pha. Khi cô ngay ngắn cũng rất có phong thái thục nữ đấy.
Trên mặt anh lộ ra vẻ kì quái:" Yên tâm đi, trong đồ uống của tôi tuyệt đối không có thuốc xổ đâu. "
" Hả? "Mặt cô đỏ bừng, cúi đầu xuống, giọng nói yếu ớt:" Xin lỗi anh.. tôi thực sự không ngờ lại hại anh đến mức bị ốm.. tôi chỉ là.. được rồi, tôi hôm nay đến là xin tạ lỗi.. anh nói đi, muốn tôi làm gì đây? Hôm nay anh muốn tôi làm gì tôi cũng chấp nhận hết! "
Anh nhìn cô hơi buồn cười, cô gái ngốc này có biết nói với một người đàn ông muốn làm gì tôi cũng được là chuyện vô cùng nguy hiểm không đây? Khuôn mặt đỏ ửng, vẻ mặt đáng yêu của cô đúng là làm anh có ham muốn làm gì đó, ít nhất là đôi môi hồng mềm mại của cô thật làm anh muốn hôn lên đó.
Anh lập tức rời mắt đi tránh để bản thân tưởng tượng quá sâu, Lục Hướng Bắc, không được! Anh