Bên trong vẫn không có tiếng động.
Lần này anh hoàn toàn hoảng hốt, đập cửa rầm rầm: "Niệm Niệm, rốt cuộc làm sao vậy? Anh vào nhé?"
Nếu như còn không có tiếng động thì anh định đạp cửa xông vào.
Vào khoảnh khắc anh giơ chân lên thì cửa được mở ra từ bên trong.
Cô không làm sao cả, chỉ là mặt đỏ bừng, quấn khăn tắm cúi đầu đứng đó, hai tay nắm chặt khăn tắm trước ngực, tóc ướt vẫn còn rỏ nước.
Cô như vậy giống như một quả vải vừa bị bóc vỏ vậy, tươi ngon mọng nước, bờ vai trắng như tuyết đến chói mắt, đặc biệt là đôi mắt liếc trái liếc phải kia giống như cám dỗ linh hồn người ta vậy, môi môi hồng hào hơi chu ra cong lên như vừa ăn kẹo hoa quả, phát ra hào quang tinh tế, làm người ta không nhịn được muốn hôn một cái.
Anh thầm than thở, cô vợ nhỏ của anh có cần phải tử thách sức kiềm chế của anh vậy không chứ?
Nhưng nếu như cô đã tắm xong rồi thì tại sao còn không mặc quần áo, ngây ngốc đứng đó là có ý gì đây?
Anh thầm thở nhẹ, đè nén sự xúc động trong lòng xuống hỏi cô: "Làm anh giật sợ quá, em ở bên trong làm gì vậy?"
"Em.." Cô chu môi, dáng vẻ rất ấm ức: "Em không biết làm sao đi ra nữa?"
Hả? Ban đầu anh không hiểu ý cô, sau đó mới dần đoán ra, ý cô là quấn khăn tắm không thể xuất hiện trước mặt anh nên nhịn cười cau mặt nói: "Mặc quần áo vào rồi đi ra thôi!"
Nào ngờ anh không nói còn được, nói xong mặt cô lại đỏ hơn, còn vừa yêu kiều vừa xấu hổ lườm anh: "Quần áo ngủ như thế.. có đánh chết em cũng không mặc đâu!"
Quần áo ngủ như thế nào?
Lúc anh lấy quần áo ngủ cũng không xem cẩn thận, cứ lấy bừa một bộ, lúc này bộ áo ngủ đó đang bị Đồng Nhất Niệm ném vào một bên, anh nhìn kĩ lại thì ra là một bộ đồ ngủ tình thú, quần áo lót lại..
"Ồ.. anh.. để anh đi lấy bộ khác cho em.." Trái tim anh đập thình thịch, vội vàng đi ra khỏi nhà tắm, nếu còn đứng đây thì anh không dám chắc là bản thân có xông thẳng đến không nữa, chỉ một bộ đồ ngủ đã làm anh có suy nghĩ lệch lạc rồi, toàn thân nóng như lửa.. đúng là anh sắp xếp toàn bộ đồ đạc tân hôn nhưng ban đầu anh đặt cả gói đồng bộ đồ dùng tân hôn không có xem kĩ quần áo ngủ bên trong gói là như thế nào.
Cuối cùng cô cũng lề mề thay được quần áo ngủ đi ra, bộ này cũng không khá hơn là mấy, váy ngắn đến sắp nhìn thấy được cả mông rồi, nhưng còn may không có trong suốt, những chỗ cần che thì cũng che được rồi.
Cô chậm rề đi ra, mặt đỏ đến sắp nặn ra máu, trong đầu rất rối loạn, toàn là những hình ảnh diễm tình, tiếp theo anh sẽ làm cái kia với mình sao? Cô nên làm gì đây? Không được, cô phải suy nghĩ cẩn thận mới được!
Anh đang ngồi trước mặt cô, lại còn ngồi trên giường tân hôn của họ, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm đùi mình, váy ngủ đáng chết này sao không thể dài thêm một chút chứ?
Cô ra sức kéo xuống che đi.
Anh thấy vậy mà buồn cười, nhắc nhở cô: "Em còn kéo nữa là lại hở phía trên đấy!"
Hả? Cô kinh ngạc thả lỏng tay, vội cúi đầu nhìn xem có bị lộ ngực không, kết quả phát hiện là không có thì lại buồn bực xấu hổ, ngồi về phía bàn trang điểm: "Em.. phải sấy tóc!"
Giọng nói căng thẳng của cô đang run lên.
Cô phải kéo dài thời gian, cô bây giờ đã nhìn thẳng vào sự thật tàn khốc này rồi. Nếu cô đã lấy anh thì chắc chắn phải hiến thân, có trách thì cũng chỉ trách mình lúc trước bị bát vằn thắn của anh làm cho mơ mơ hồ hồ, quên mất còn việc quan trọng này mà cứ thế đồng ý lời cầu hôn của anh. Trời ơi đúng là lỗ to rồi, chỉ một bát vằn thắn mà đã bán đứng cả đời của bản thân, bao gồm cả đêm đầu quý báu, Lục Hướng Bắc, anh đúng là kiếm được món hời rồi đấy!
Cô thầm nghiến răng, nhưng còn cơ hội để cô hối hận sao? Cũng đã kết hôn rồi, các nghi lễ cũng xong hết rồi, chạy trốn là việc không thể nào rồi.. Nhưng kéo dài thời gian, để bản thân có thêm chút tâm lí chuẩn bị thì được chứ? Hu Hu, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, cô liệu có bị đau chết không.
Lục Hướng Bắc nhìn lạnh lùng khô khốc như vậy có biết dịu dàng không đây?
Cô ngồi trước gương, vẻ mặt cũng biến đổi theo những day dứt tâm lí bên trong, lúc thì chau lại, lúc lại chù môi, lúc lại nhăn nhó, tất cả đều rơi vào trong mắt của Lục Hướng Bắc ở đằng sau, anh không biết cô đang day dứt cái gì nữa.
Sự thực cũng chứng minh, đúng là cô đã nghĩ nhiều rồi, ông chồng nhà cô vốn không định làm gì cô cả.
Lục Hướng Bắc thấy cô kêu gào muốn sấy tóc rồi lại ngồi yên đó không động đậy mà chỉ cắn răng chịu đựng, anh tưởng cô đang trách anh không sấy tóc cho cô.
Được rồi, anh cũng thực sự định làm một người chồng tốt nên lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo ra sấy tóc chô cô.
Gió ấm thổi đến, ngón tay anh còn dịu dàng len lỏi giữa những sợi tóc của cô, cô bỗng nhiên cảm thấy ngây ngất liền ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc sấy tóc cho cô của anh trong gương. Dưới ánh đèn dịu dàng, sự lạnh lùng thường ngày của anh đã hoàn toàn biến mất, dáng vẻ cố chấp lại trở nên dịu dàng thâm tình, cô thật sự nghi ngờ rằng mình đã nhìn nhầm liền chớp chớp mắt nhưng đúng là anh không hề sai.
Với góc nhìn này anh quả thật là đẹp trai.
Được rồi, dáng vẻ anh dịu dàng như vậy chắc chút nữa cũng sẽ rất dịu dàng