Mấy ngày sau Lục Hướng Bắc lại càng ra sức, dường như sau khi nếm thử được sự tốt đẹp của ** thì hoàn toàn trở nên vô độ. Phần lớn thời gian tuần trăng mật của họ dường như đều trải qua trên giường.
Tuy lần nào Đồng Nhất Niệm cũng phản đối nhưng mỗi lần đều phản đối vô hiệu, cô thừa nhận bản thân cô cũng dần dần ngày càng thích loại vận động này.
Nhưng kết quả của việc buông thả dục vọng quá độ chính là nguyện vọng ngao du cổ trấn trải nghiệm phong tình cổ trấn gần như không thành, bởi vì cô không còn sức lực nữa.
Hai người không hề đi theo đoàn mà chỉ tuỳ ý đi, đến đâu thì chơi ở đó, Lục Hướng Bắc lúc nào cũng tinh thần phấn chấn còn cô thì lúc nào cũng trong trạng thái mất tinh thần. Về sau Lục Hướng Bắc còn nổi hứng làm người thuyết minh cho cô, cô vừa không biết sao anh lại biết nhiều vậy, lại vừa gật đầu qua loa, khi con người mệt mỏi thì tất cả cảnh đẹp cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, huống hồ trong quá trình cưỡi ngựa xem hoa này, chỉ cần đến nơi vắng vẻ yên tĩnh là nhân viên thuyết minh lại ôm chặt lấy cô hôn điên đảo, hôn đến cô thần hồn điên đảo không biết rõ được phương hướng nữa, làm gì còn có thể ngắm cảnh được nữa.
Thị trấn cổ nhỏ này vốn có phong vị phật giáo, đền chùa trên núi nghe nói là rất thiêng, cô vốn là muốn đi xem nhưng nghĩ đến phải leo núi thì cô lại thấy e sợ.
Nếu như ngồi xe lên thì lại cảm thấy không thú vị, vì thế khi cô vừa nói ra ba chữ "không thú vị" thì người nào đó đã nhào vào cô, đề nghị "Hay là làm chuyện thú vị đi".
Cô muốn giơ tay hét lên: "Cuối cùng đã hiểu tại sao kết hôn phải nghỉ phép rồi."
"Tại sao?" Anh thật sự không hiểu được trong đầu nhỏ của cô vợ nhà mình lại có suy nghĩ sét đánh gì nữa, anh phát hiện cô thường làm anh bất ngờ.
"Bời vì.. Mỗi ngày đều mệt chết làm gì còn sức mà làm việc." Cô cau mặt nhưng lập tức lại cảm thấy kết luận này không đúng, cô thì mệt đến sống dở chết dở, tại sao anh lại vẫn đầy tinh thần vậy chứ? Trong sách chẳng phải nói đàn ông thường bỏ ra sức nhiều hơn sao?
Trong sách đúng là toàn lừa người.
Sau khi cô cảm thán thì cũng không còn sức mà nghĩ lung tung nữa, bởi vì người nào đó đã bá đạo đến không cho phép cô thất thần nữa, cô lại chìm vào trạng thái mơ màng.
Thị trấn này vốn không lớn, thời gian họ du lịch cũng không nhiều, sau mấy ngày mơ màng thì hai người lên đường quay về.
Đồng Nhất Niệm bĩu môi, đầy bụng không vui, thầm lập lời thề, lần sau nhất định phải đi một chuyến nữa! Lần sau sẽ đi một mình, không cần phải cùng người mình yêu đi bộ trên nền đá nữa.
Sau khi quay về cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo.
Lục Hướng Bắc lập tức nhậm chức phó tổng Đồng thị, còn cô vẫn là trợ lí nhỏ kiêm giám đốc bộ phận thư kí, hai người cùng đi làm cùng tan làm, tốt đẹp như keo sơn, Đồng Tri Hành thấy vậy vô cùng hài lòng, thêm vào năng lực siêu phàm của Lục Hướng Bắc nên ông dần dần giao hết công việc cho Lục Hướng Bắc. Như vậy làm Lục Hướng Bắc cũng phải đi xã giao nhiều hơn, hai người vẫn cùng đi làm nhưng lại không cùng tan làm nữa.
Sau khi kết hôn Đồng Nhất Niệm và Lục Hướng Bắc chuyển ra khỏi nhà họ Đồng đến nhà riêng ở khu Ỷ Loan, đây chính là giấc mơ của Đồng Nhất Niệm, vì thế cô giày vò căn nhà này thành dáng vẻ mà cô thích, đồng thời còn từ chối ý kiến mời bảo mẫu nấu cơm giặt quần áo của ba. Nơi ở của cô, cô không thích có người thứ ba xen vào, hơn nữa cô cũng thích được trở thành người như mẹ cô, biến nhà mình thành nơi ấm áp, khi anh quay về có cơm nóng hổi để ăn, có quần áo là lượt để mặc. Tuy cô không yêu anh nhưng cô cảm thấy đây đều là việc mình nên làm, cô khi đó thực sự muốn làm một người vợ tốt.
Ban đầu Lục Hướng Bắc hầu như đều về nhà cùng cô, vì thế hai người giống như lần anh nghỉ ốm kia cùng đi siêu thị, cùng vào bếp nấu cơm.
Có khi cô đang xào rau thì anh liền ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên tai cô, cổ cô sau đó quay người cô lại hôn thật sâu.
Tình huống như vậy mà không nhóm lửa mới lạ đấy, vì thế họ thường phải ăn thức ăn cháy.
Nhưng hai người đều không cảm thấy không ngon, còn vừa ăn vừa nhìn nhau, vừa hờn dỗi, vừa cười lớn.
Ăn xong hai người có khi cùng xem phim truyền hình, có khi thì cô đọc tiểu thuyết, anh làm việc.
Tất cả đều hòa hợp giống như các cặp vợ chồng bình tường khác. Cô là rất hài lòng với cuộc sống như vậy, cô cảm thấy mình đã đi một nước cờ đúng đắn, có được một mái ấm thuộc về chính mình, anh cũng là người rất dễ sống chung giống như dự liệu ban đầu của cô vậy. Nếu như cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy thì cô không còn cầu mong gì khác nữa nhưng cuộc sống sẽ mãi mãi không có biến động sao?
Còn anh trong cuộc sống như thế này lại tìm được hạnh phúc trong truyền thuyết, đúng thế, đây là tất cả hạnh phúc mà anh muốn, hạnh phúc này đẹp đẽ như vậy, dẫn đến anh gần như đã quên mất sứ mệnh của mình.
Anh rất hi vọng mình giống như bên ngoài đồn đại, chỉ là một nhân viên bình thường của Đồng thị, bởi vì cứu con gái của ông chủ lên được thăng chức, để rút ngắn hai mươi năm phấn đấu của bản thân mà không tiếc ở rể nhà người ta, đáng tiếc trên thực tế anh đến cả cái tiếng tham vinh hoa phú quý cũng không bằng, anh bắt buộc phải nhớ rõ sứ mệnh của bản thân.