Nhưng toàn thắng cũng quá khó đi
Cô ôm mặt viết ra điều thứ hai: Sống riêng.
Sống riêng hai năm là có thể phán quyết ly hôn. Nhưng trước tiên không nói đến bản thân không có đủ tinh lực để cùng anh ta lãng phí hai năm hơn nữa cái việc sống riêng này không thực tế gì cả, cô dọn đến đâu Lục Hướng Bắc liền dính lại chỗ đó, sống riêng liệu có khả năng không? Lại nói dù cho sống riêng hai năm nhưng Lục Hướng Bắc cứ nhất định nói là không sống riêng, cô phải đưa ra chứng cứ thì cũng rất khó khăn.
Vì thế hai chữ này cũng bị cô gạch đi.
Cuối cùng viết: Kiện.
Cô nghĩ đến Lục Hướng Bắc gọi cho huynh đệ là viện trưởng pháp viện là lại bắt đầu đau đầu, lấy lý do ly hôn tình cảm sứt mẻ là cô có thể tưởng tượng ra viện trưởng sẽ nói với cô cái gì rồi: Em gái à, phạt cậu ấy trở về quỳ bàn tính là được rồi, nếu còn chưa được thì phạt một tháng không cho cậu ấy lên giường em rồi câu ta sẽ ngoan ngoãn thôi.
Cô ném bút đi, dương như muốn phát điên, thậm chí gào thét trong lòng: Lục Hướng Bắc, sao anh không làm ít chuyện thực chất một chút để người ta còn chụp hình lại chứ?
Sau khi hét xong lại mắng bản thân bị thần kinh, cô có phải là người phụ nữ đầu tiên hi vọng chồng mình làm ra những hành động thiếu đạo đức đó không?
Cô day day huyệt đạo quyết định không nghĩ việc này nữa, chờ kết quả của ông Vu đã!
Vo viên tờ giấy đầy chữ đó rồi ném vào thùng rác bắt đầu trở lại với công việc, hạng mục mới sắp phải đấu thầu, công trình mới phải khởi công. Đã là người ngồi trong văn phòng này Đồng Nhất Niệm cô cũng đã có tác phong chứ không chỉ là trang trí. Tất nhiên tác phong này là do Lục Hướng Bắc cầm roi thúc giục sau lưng cô mới có thể có được..
Lại là Lục Hướng Bắc!
Không chỗ nào là không có! Không khe nào là không lọt vào!
Cô bĩu môi, toàn tâm vào công việc.
Khi buổi chiều tan ca Lục Hướng Bắc lại xuất hiện trong văn phòng của cô, giọng nói vui vẻ vừa đủ để người bộ phận thư ký của cô bên ngoài nghe thấy: "Bà xã, chúng ta cùng nhau đi ăn thôi! Bữa tối bên ánh nến thế nào?"
Cô ngồi sau bàn làm việc nhìn chằm chằm anh, áo sơ mi kẻ sọc xanh nhạt kết hợp với làn da trắng của anh tự nhiên tạo ra một thứ ánh sáng phát quang, đôi mắt sâu đen sang như ánh kim cương, giữa ban ngày mà vẫn phát sáng rạng rỡ, nụ cười nhạt như không có việc gì kia giống như giữa bọn họ không hề có vấn đề gì vậy..
Anh ta, sao có thể như vậy?
Thật là cảm thấy rất mệt, mệt đến cực điểm..
Nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, cầm túi sách, lạnh nhạt một câu: "Tôi có hẹn rồi." – Sau đó đi qua trước mặt anh.
Hơi thở của anh cũng lướt qua mặt, cô nín thở để không phải ngửi thấy bất cứ muid hương gì, thì ra như vậy cũng không khó lắm..
Cô không biết Lục Hướng Bắc từ phía sau có biểu tình gì, cô cũng không muốn biết, một mình trong đêm cô cần sự yên tĩnh.
Nghĩ rồi vẫn lái xe về phía cảng nhỏ nơi có quán ăn nhà họ Lương.
Đá xanh, cây đa lớn có thể làm trái tim hỗn loạn của cô bình tâm lại, rất hợp với đêm như thế này.
Khi bà Lương mang đậu sắt và khoai sấy cô thích ăn ra trong lòng cô bỗng ấm dần lên: "Má Lương, cám ơn má tốt với con như vậy!"
Cô cảm thấy đây thật sự là việc kỳ lạ, nhưng người thân nhất của cô luôn không tốt với cô còn mùi gia đình ấm áp cô đều là cảm nhận được từ người khác ví như má Lương, Thẩm gia..
"Đứa trẻ này, sao hôm nay lại lạ lùng vậy?" – Má Lương quen với việc cô coi đây là nhà rồi, lần nào đến cũng hi hi ha ha cả, hôm nay có phải gặp chuyện gì không? Sao lại ưu tư như vậy?
Đồng Nhất Niệm cười, sự ấm áp từng chút một đã làm
ấm lên trái tim lạnh lẽo của cô: "Má Lương, con cảm thấy chúng ta thật có duyên."
Khi má Lương cười dấu vết tuổi tác ở đuôi mắt đã trở thành những nếp nhăn, bà Thẩm cũng có, Đồng Nhất Niệm thích những nếp nhăn như vậy, bà hiền từ gọi: "Đúng thế, nha đầu, bác vẫn còn nhớ lần đầu tiên cháu đến quán còn chơi đùa trên đống bùn với đám con trai nữa, cả người toàn là bùn đất, còn ở chỗ bác tắm nữa chứ! Khi đó bác đã rất thích cháu rồi.."
Khi má Lương nhìn cô, trong mắt dâng lên sự đau lòng dường như nghĩ lại chuyện rất lâu trước đây nhưng nhân vật chính của câu chuyện chắc chắn không phải là Đồng Nhất Niệm..
Đồng Nhất Niệm rất ít khi nhìn thấy mặt này của bà cũng bất ngờ: "Má Lương, má sao vậy?"
"Không sao, không sao! Để bác đi lấy mấy món ngon cho con!" – Má Lương nói xong liền đứng dậy trong miệng còn lẩm nhẩm: "Sao Kiệt Tây không đến, nó đã lâu không đến chỗ bác rồi!"
Đồng Nhất Niệm cười giải thích: "Tên tiểu tử đó sắp phải tốt nghiệp rồi, chắc đang bận làm luận văn!"
Động tác của má Lương rất nhanh, một lúc đã xào ra vài đĩa thức ăn, mùi vị gia đình hàng ngày rất thịnh soạn, thấy Đồng Nhất Niệm một mình cũng không đi làm việc nữa cùng cô vừa nói chuyện vừa ăn.
Nói đến bà Lương lại than phiền: "Mấy năm nay, cũng may có mấy đứa con coi đây là nhà, dịp lễ tế cũng đến vui với hai người già cả này nếu không thời gian này dù kiếm bao nhiêu tiền cũng chẳng để làm gì cả.."
Đồng Nhất Niệm mát long, câu nói này thật làm cô cảm động tận tâm can. Trong thành phố này, gia đình cô có thể xem là giàu có một không hai nhưng tình cảm giản dị như vậy thì dù có bao nhiêu tiền đi nữa thì cũng không có được?
Đối với má Lương, trong lòng Đồng Nhất Niệm có một thắc mắc, cô đến đây không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ nhìn thấy con cái má Lương, trong lòng không khỏi có chút thấy tò mò liền hỏi: "Má Lương, con bác đang làm việc ở nơi khác sao?"
Má Lương nghe xong, trên mặt hiện nên chút không tự nhiên, ngập ngừng nhưng những tâm sự giữ rất lâu rồi cũng phải nói ra, bà do dự nói: "Bác.. không có con cái.. bác không thể sinh con.."
Thật sao? Nhưng Đồng Nhất Niệm cảm thấy trong mắt bà Lương có thứ ánh sáng quan tâm và đau lòng thuộc về người mẹ rất khó nói ra..
Bà Lương không tiếp tục chủ đề này nữa chỉ giục Đồng Nhất Niệm ăn nhiều vào: "Cháu í sao càng ngày càng gầy vậy? Gầy quá sinh con sẽ vất vả lắm! Phải nuôi bản thân cho mập mạp một chút chứ! Đúng rồi, cháu đã kết hôn được hai năm rồi nhỉ sao vẫn chưa mang chồng đến cho má Lương gặp vậy?"
Tay cầm đũa của Đồng Nhất Niệm gảy gảy, cố nặn ra một nụ cười: "Anh ấy bận."
"Có hình không? Xem xem có phải là một anh chàng đẹp trai không, xem cậu có xứng với công chúa của chúng ta không?" – Má Lương cười nói.
Nụ cười của Đồng Nhất Niệm cứng đờ, nhẹ nhàng lắc đầu. Ví tiền của người khác đều kẹp ảnh của người yêu còn cô trước giờ chưa bao giờ để ảnh của Lục Hướng Bắc trong ví mình, nói chính xác hơn cô rất ít khi nhìn thấy ảnh của Lục Hướng Bắc..