Ta yên lặng nửa khắc, nói với tỳ nữ y phục xanh bên cạnh: "Tới đây, giúp ta thay y phục."
Tỳ nữ đáp "Dạ", lấy xiêm áo cho ta, nhưng lại lúng túng đứng tại chỗ.
Ta theo ánh mắt nàng nhìn lại, Phương Thanh Viễn vẫn còn ở trong phòng, thấy ta nhìn hắn, liền vội vàng tiến tới, hỏi: "Công chúa có gì phân phó ạ?"
Một tiểu nha hoàn y phục người hồ ở bên cạnh không khỏi bật cười, ở trước mặt hắn cúi đầu làm lễ nói: "Phương đại phu, công chúa muốn thay y phục, làm phiền ngài đi ra nhà ngoài đứng."
Phương Thanh Viễn sửng sốt một chút, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng, vừa lui ra ngoài vừa nói: "Thảo dân đáng chết." Lúc lui tới cửa, lại bị vấp suýt ngã, bên tai đã đỏ như máu.
Phòng nhị tẩu ở cách vách, ta đẩy cửa đi vào, một cái chén vừa vặn nện ngay dưới chân ta.
Nhị ca chắp tay sau lưng, gương mặt giận dữ, ở trước giường nhị tẩu đi tới đi lui.
Lưu Dần khổ sở nhìn ta, nói: "Công chúa, ngài tới rồi."
Ta gật đầu một cái, nhặt một cái ghế ngồi xuống xem trò vui.
Chốc lát, Nhị ca cuối cùng cũng dừng lại, hừ giọng, vênh váo chỉ tay vào nhị tẩu, la ầm lên: "Ta chuyện bé xé to như nào? Lần này là nàng mạng lớn, bị thương không tính là nặng, lần tới lại gặp chuyện như vậy, nếu nàng bị thương nặng hơn, đợi đến lúc tìm được Bích nha đầu, nàng đã sớm đi trầu Diêm Vương rồi."
Nhị tẩu tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt bình tĩnh dựa trên ghế, khóe miệng giật giật: "Chàng nguyền rủa ta."
Nhị ca ngẩn ra, giống như muốn phun máu: "Ta nguyền rủa nàng? Đúng đấy, ta chính là đang trù yểm nàng đấy.
Nhiều năm như vậy ta nguyền rủa nàng không phải một hai lần, đúng là có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú.
Ta nói, ban đầu không phải nàng chạy sao, không phải muốn đi tìm sư phụ nàng sao, hiện tại nàng bệnh đến đáng thương như này, sao tên họ Thẩm kia ngay cả cái bóng cũng không thấy?"
Tay nhị tẩu đặt ở mép giường nắm thành quyền, nổi gân xanh, nhưng trên mặt vẫn trạng thái vân đạm phong khinh.
Chốc lát, nàng giương mắt ra, hời hợt nhìn nhị ca, nhàn nhạt nói: "Nga, ta đi tìm rồi, hắn không quan tâm đến ta, ta liền không quan tâm đến hắn."
Nhị ca ta nghe lời này, bị tức không thở nổi.
Không lâu sau, hắn thở phì phò nói: Nhiếp Anh, nàng cố ý gây sự với ta đúng không? "Dứt lời liền nhìn bốn phía, giống như đang tìm cái chén cái bình để đập tiếp.
Gương mặt Lưu Dần như muốn hóa đen, tựa như lo buồn thành bệnh.
Đúng lúc có tiểu nha hoàn bưng thuốc đã sắc xong đẩy cửa vào, ta nhận lấy bát thuốc, đưa cho nhị ca, nói:" Nhị ca, đập cái này đi.
"
Nhị ca trợn mắt há mồm nhìn bát thuốc nóng hổi trong tay, khó tin nói:" Bích nha đầu, muội lại giúp nàng? Muội có bộ dạng cùi trò hướng ra ngoài rồi đấy? "
Nói xong, hắn lại nhìn ta cùng nhị tẩu một lượt, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.
Ta đến bên cạnh giường nhị tẩu ngồi xuống, mặt không cảm xúc nhìn nàng.
Lúc này nhị tẩu mới lộ ra vẻ mặt lúng túng, cười hắc hắc lấy lòng nói:" Tiểu A Lục, muội khá hơn chưa? "
Ta không đáp lời nàng, chỉ hỏi:" Hai người lại làm sao đây, sao cứ nói chuyện như đâm dao vào lòng nhau thế? "
Nhị tẩu khổ sở nói:" Ta vốn không muốn cùng hắn nháo, nhưng hôm đó khi ta tỉnh lại, không biết nói tới cái gì, Lưu đại nhân lại nhắc tới sư phụ, ta cảm thấy không đúng, sau đó không biết tại sao, hắn lại cùng ta cãi vã, ta nhất thời không ngăn được, sau đó cứ như thế.
"
Lưu Dần ở bên cạnh khóc không ra nước mắt:" Nhiếp tướng quân, lão thần nếu sớm biết ngài và Hoán vương gia sẽ nháo thành như vậy, cho dù ngài có muốn chém lão thần, ta cũng không dám nói tới ba chữ Thẩm tam thiếu.
"
Lời vừa dứt, nhị ca lại đùng đùng vọt vào, buồn bực không phát tiết được đem bát thuốc hắn vừa lấy đi đặt xuống đầu giường nhị tẩu, ngồi ở trước bàn, hít thở mấy hơi, mới nói:" Ta, ta cũng lười để ý đến nàng! Uống thuốc trước đi! "
Nhị tẩu giương mắt nhìn nhị ca, tựa hồ thấy hắn đã nhượng bộ, im lặng cầm bát thuốc lên, một hơi uống sạch.
Có vẻ Phương Thanh Viễn điều chỉnh có độ, ta tĩnh dưỡng hơn mười ngày, liền cảm thấy khỏe hơn.
Thời tiết gần thu, khu vực Hoài An đã lạnh, sau khi mưa gió qua đi, trời cao mây trắng.
Bởi vì trải qua một trận động đất, nhị ca quyết định không đi eo hẹp Bắc Đạo nữa, mà sai người chuẩn bị thuyền, đi đường thủy hồi kinh.
Ta không phải không có hỏi qua nhị ca, đại ca rốt cuộc có chuyện gì khẩn cấp mà muốn ta hồi kinh, nhưng nhị ca cứ quanh co không đáp, chỉ nói trước mắt mà nói cho ta, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của ta.
Nhưng ta lại cảm thấy hắn chuyện bé xé to.
Đại hoàng huynh là một người tài giỏi, trừ chuyện hậu cung có chút an bài không tốt, dưới vùng trời này còn có chuyện gì có thể khiến hắn gặp khó khăn.
Cho nên việc hắn gấp bách đòi ta trở về, ước chừng lại vì chuyện Tĩnh tần cùng Nhan quý nhân ồn ào thôi.
Thời điểm bệnh của ta đã khá hơn, liền đi thăm Mộ Ương.
Hắn đúng là người tập võ, thời điểm ta đi thăm hắn, hắn đã tốt hơn nhiều, chân trái còn nẹp, cả người quân trang.
Mộ Ương nói, hắn phải đi trấn Đông Đường trông coi lăng mộ Hoài vương.
Hoài vương không có con trai, cho nên hàng năm hắn đều đi trông coi lăng một tháng, một ngày cũng không thiếu.
Ngày hắn đi, ta cùng Lưu Dần đưa tiễn hắn.
Lưu đại nhân vốn chuẩn bị rượu, Mộ Ương cũng không để cho ta uống, còn dặn ta từ nay về sau đừng có uống rượu, trừ phi, là ngày thành thân.
Lúc hắn nói những lời này, ta lại không còn thầm tiếc nuối trong lòng như trước đây, mà nói:" Được, ngày A Bích thành thân, nhất định sẽ cùng Mộ tướng quân uống rượu đến say.
"
Mộ Ương cũng được" Được.
"
Duy chỉ có Lưu Dần bên cạnh lại khẽ thở dài, lộ vẻ xúc động.
Mùng ba tháng tám, thuyền đã được chuẩn bị xong, ta cùng nhị ca nhị tẩu hồi kinh.
Tảng sáng, Lưu Dần đã ở bến đò chờ ta, quỳ rạp xuống đất, nói:" Năm đó công chúa gặp nạn, lão thần từng dâng thư xin tha cho công chúa, tiếc rằng lão thần thế lực đơn bạc,