Lý Hiền bị lực đạo của Vu Nhàn Chỉ khiến cho ngã nhào xuống giường, nhưng hắn bị thuốc kia thúc giục muốn nổi điên, nhanh chóng bò dậy, liều mạng đè lên Lâm Hàm Yên.
Tiết khố của hắn đã kéo xuống đầu gối, mắt thấy sắp được như ý, Vu Nhàn Chỉ túm lấy cánh tay hắn đem hắn ném ra khỏi giường, Lý Hiền mất sức, nghiêng người ngã xuống đất, trán đập vào thành giường, phun một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
"Truyền thái y!" Vu Nhàn Chỉ phân phó.
Mạc Hằng nghe lệnh, nhanh chóng lui xuống, Mạc Bạch canh giữ bên cạnh bình phong, gọi một tiếng: "Thế tử đại nhân.
"
Vu Nhàn Chỉ theo ánh mắt hắn nhìn xuống giường, xiêm y Lâm Hàm Yên bị xéo không còn hình dáng, phần lớn da thịt đều bị lộ ra ngoài, nhưng nàng dường như không cảm giác, sắc mặt ảm đạm không mở miệng, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần giường, không ngừng phát run, da thịt trắng như tuyết nhuốm máu Lý Hiền, khiến cho người khác nhìn thấy mà giật mình.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã.
Vu Nhàn Chỉ nhíu mày, một tay kéo rèm, đem người nằm trên giường che kín.
Là nội thị mang Giang thái y quay về.
Thấy Vu Nhàn Chỉ, hắn quỳ xuống bái kiến: "Nô tài là quản sự ở Đào Hoa Các, gọi là Từ Phủ, vị này là Giang thái y, hai người cùng nô tài phục vụ trong Đào Hoa Các.
"
Vu Nhàn Chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không có lên tiếng.
Từ Phủ nâng mắt nhìn bốn phía, ánh mắt rơi trên người Lý Hiền một thân đầu máu, kinh ngạc vạn phần: "Đây, đây---tại sao có thể như vậy, nô tài bất quá đi ra ngoài một lúc, Xương Bình công chúa------" hắn dời mắt nhìn ta, tựa hồ muốn hỏi ta.
Hắn còn không biết xấu hổ mà hỏi ta?
"Mạc Bạch.
" Vu Nhàn Chỉ cắt đứt lời hắn, phân phó một câu.
"Vâng.
" Mạc Bạch hiểu ý, đem Lý Hiền đỡ dậy, để hắn nằm trên giường trúc nhỏ, lại chắp tay, "Thuộc hạ đi thông báo bệ hạ cùng Hoán vương gia.
"
Đại ca cùng nhị ca tới rất nhanh, theo bọn họ còn có Lý Yên Nhi, Bình Tây vương cùng sủng phi Cố Ly, Thẩm Vũ, nhị tẩu, cùng mấy tần thiếp hậu cung tối nay dự tiệc.
Nhan quý nhân nhìn ta một cái, lại nhìn Lý Hiền trên giường trúc, "Tê" hít khí lạnh, lui về sau một bước.
Tiểu Tam Đăng cầm áo lông cừu của ta, tiến lên mấy bước phủ lên người ta, ta đẩy tay hắn, nói: "Không cần.
"
Thật ra không cần soi gương ta cũng biết dáng vẻ mình nhất định rất chật vật.
Ống tay áo bị Lý Hiền kéo rách, vạt áo bị cởi một nút, trâm vàng rơi trên mặt đất, búi tóc có vẻ cũng rối loạn.
Chẳng qua là, ta như hiện tại, có phải hay không chính là dáng vẻ mấy người này hy vọng?
Có phải còn muốn ta chật vật hơn nữa, y phục xốc xếch, không ngừng rơi lệ, sống không chút hy vọng?
Nếu tối nay không có Lâm Hàm Yên cản giúp ta một kiếp, như vậy bọn họ xác thực đã được như ước nguyện.
Đại hoàng huynh rốt cuộc mở miệng: "A Bích, muội ngồi xuống trước đi.
" Sau đó nói, "Thái y.
"
Thái y Mạc Hằng đi mời còn chưa tới, bên trong Đào Hoa Các chỉ còn vị Giang thái y hôm nay chẩn đoán nhị tẩu bị đau bụng, lại chẩn đoán Lý Hiền bị phong hàn.
Ta ngồi xuống bàn, nhìn Giang thái y bắt mạch cho Lý Hiền.
Hắn đặt tay ở cổ tay Lý Hiền một hồi lâu, tiếp đó nâng mắt lên, bỗng nhiên toàn thân run một cái quỳ sụp xuống đất: "Hoàng, hoàng thượng, bộ dạng này của thất thế tử, là bị người ta hạ thuốc kích tình!"
Lời vừa nói ra, thật là muốn người trong phòng suy đoán.
Bên trong hồi lâu không có ai lên tiếng, Nhan quý nhân đi tới trước, nhấc bình trà rót trà cho ta: "Công chúa.
.
"
Giọng nàng êm ái, mang ba phần êm ái, ba phần an ủi.
Ta giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy trong mắt nàng có lệ, há miệng, lại nói một câu: "Việc đã đến nước này, công chúa ngài.
.
"
Việc đã đến nước này? Nhưng thật sự quan tâm ta, nhất định sẽ không mong mấy chuyện bẩn thỉu phát sinh trên người ta, nàng bày ra bộ dạng như vậy, là đang mong đợi việc đã đến nước này?
Trong lòng ta thầm tìm lại những ân oán của ta với nàng trước đây, trừ lúc đầu ta nhận Phượng ấn, không cho phép nàng gọi ta hai tiếng Hoàng muội, bắt nàng phải gọi ta là "Trưởng công chúa", không có gì nữa.
Ta nhận lấy nước, nói: "Ngươi cũng thay thất thế tử rót một chén đi.
"
Nhan quý nhân sửng sốt một chút, gật đầu một cái, bưng nước đi tới trước giường trúc, như là không cẩn thận, lại đụng rơi chăn trên người Lý Hiền.
Chăn rơi xuống đất, Lý Hiền trên người không một mảnh vải, cho dù đã hôn mê, vật dưới người vẫn ngạo nghễ đứng thẳng.
Nhan quý nhân bị cả kinh lui về sau một bước, bình trà trong tay rơi xuống đất vỡ vụn, vội vàng quỳ xuống đất khẩn cầu: "Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội-----"
Nhị tẩu rốt cuộc không nhịn được nữa, đỡ đao bên hông ra, "Xoạt" một tiếng rút đao ra: "Ta đây liền một đao chặt đứt vương bát đản làm mờ mắt!"
"A Anh.
" Không đợi nàng xuất thủ, Thẩm Vũ trầm giọng kêu, "Đừng manh động.
"
Hai tên nội thị tiến lên, nhặt chăn lên đắp lại cho Lý Hiền.
Ta hướng bốn phía nhìn lại, trong đám người này, người thì mang lòng dạ xấu xa, người thì bỏ đá xuống giếng, người thì thật lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Đến khi trong lòng hiểu rõ, ta mới đứng lên, nhìn Nhan quý nhân quỳ dưới đất, hỏi: "Ngươi vừa mới nói việc đã đến nước này, cái gì