Bạn đã từng nếm trải cái cảm giác chờ đợi một người trong mấy năm chưa?
Cái loại cảm giác này nó như ngũ vị hòa trộn vào nhau, có chua cay, có mặn đắng, không thiếu một vị. Nhưng cái ngọt ngào trong đó lại gần như không tồn tại, mỗi ngày trôi qua đều là sự chờ đợi, thời gian dần dần khiến cho niềm vui bị lãng quên, niềm vui đó như bị chôn vùi trong mòn mỏi.
Cuối cùng, khi lục lại kí ức, đem những chuyện đã từng làm cho bản thân cảm thấy vui vẻ, tươi cười rạng rỡ ôn lại thì phát hiện hương vị của nó đã bị mờ nhạt từ khi nào, không tìm được cảm giác giống như lúc trước.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi lất phất, màn đêm buông xuống, không trăng không sao. Bầu trời tối đen như bức màn sân khấu thật lớn, bao lấy toàn bộ thế giới không để cho một tia sáng nào lọt vào. Ánh sáng nơi đầu giường phản chiếu, tia sáng mờ ảo như đang quấn lấy người kia đang say giấc. Bạc Mộ Vũ ôm lấy chăn, khóe môi cong lên, vẽ ra một nụ cười. Nàng mơ thấy khi mình còn nhỏ, mơ thấy Giang Trần Âm, người đó đang ngồi xổm xuống, cười cười rồi ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, thấp bé của nàng.
Ba ba thì luôn đứng, sau đó khom lưng nắm lấy tay nàng, cười vang nói: "Tiểu Vũ, đến đây, ba ba ôm con."
Mẹ luôn đứng bên cạnh ba ba, nở nụ cười cưng chiều nhìn hai cha con, hỏi nàng: "Tiểu Vũ, thích được mẹ ôm hay là thích được ba ba ôm?"
Mà mỗi lần Giang Trần Âm đi đến gần nàng đều ngồi xổm xuống rồi nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt sắc xảo, nhìn vào vô cùng rực rỡ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cất lên thanh âm bay bỏng, du dương nói với nàng: "Mộ Vũ, để ta xem con có cao thêm chút nào hay không."
Trong mơ, ở bên ngoài tuyết rơi thật lớn, ba mẹ mời Giang Trần Âm đến để ăn thịt nướng. Ba người lớn kia thì cười cười nói nói, Bạc Mộ Vũ ở một bên, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, dễ dàng bị thu hút bởi nụ cười của Giang Trần Âm.
Tình cảm của ba mẹ nàng vô cùng tốt, đề tài để nói chuyện nói mãi cũng không hết, Giang Trần Âm ở một bên tươi cười, thi thoảng trả lời một vài câu hỏi.
Cô cũng thường xuyên chú ý đến Bạc Mộ Vũ ở đang ngồi ở kia, nhìn xem đứa nhỏ này có cảm thấy nhàm chán hay không, có vì không được để tâm mà giận dỗi hay không, hay là đang muốn ăn cái gì.
Lúc mẹ nàng đang xâu thịt, Bạc Mộ Vũ chớp chớp lấy đôi mắt, Giang Trần Âm nhìn thấy, thừa dịp cặp vợ chồng đang say sưa nói chuyện, cô bỏ xuống cái xiên tre trong tay. Cô bước ra, ngồi xổm trước ghế Bạc Mộ Vũ, đem hai bàn tay nhỏ nhắn của Bạc Mộ Vũ nắm gọn trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi: "Mộ Vũ, muốn ăn cái gì? Ta nướng cho con."
"Con muốn ăn thịt viên." Bạc Mộ Vũ liếm liếm môi nói.
Nàng nhìn về phía tay của mẹ mình, trong tay là que thịt viên vừa mới xâu xong sau đó cúi đầu xuống nhìn Giang Trần Âm đang ngồi xổm ở trước mặt mình, khuôn mặt trẻ con mũm mĩm kia tươi cười nói: "Còn muốn ăn giăm bông."
Giang Trần Âm kiên nhẫn cười hỏi: "Được, còn gì nữa không?"
"Ăn cái gì cũng được hả?" Bạc Mộ Vũ nãi thanh nãi khí tiếp tục hỏi tới, trong giây lát biểu tình như bị suy sụp: "Nhưng ba mẹ không cho con ăn nhiều thịt nướng."
*Nãi thanh nãi khí: giọng con nít, ngây thơ.
"Đương nhiên ăn nhiều là không tốt." Giang Trần Âm xoa xoa đầu nàng: "Nhưng nãy giờ con chưa ăn gì cả, mỗi thứ chỉ ăn một ít thì được."
Bạc Mộ Vũ nhận được ân sủng, nở nụ cười tươi tắn lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ: "Dì Âm, dì thật tốt."
"Con bé ngốc này." Giang Trần Âm mỉm cười sờ lên mái tóc mềm mại của nàng.
"Dì Âm, dì sẽ đối xử tốt với con cả đời sao?" Bạc Mộ Vũ tiếp tục hỏi, vốn dĩ hai bàn tay nhỏ nhắn đang bị nắm đột nhiên sau đó bắt ngược lại đôi tay của Giang Trần Âm.
Nàng từng nghe ba mẹ mình nói với nhau hai chữ "cả đời", ba ba nói, ý nghĩa của nó chính là từ lúc này mãi cho đến khi già đi. Cả đời, dường như nó rất rất dài, nàng không thể hình dung được cả đời sau này sẽ như thế nào, khi bản thân trưởng thành sẽ là bộ dáng gì và lúc đó Giang Trần Âm sẽ ra sao.
Đối với vấn đề đột ngột này của nàng làm Giang Trần Âm cảm thấy khá bất ngờ, nhìn đến hai vợ chồng đang hừng hực tình cảm bên kia sau đó hiểu ra vấn đề, nhẹ nhàng đáp: "Tất nhiên, nhưng đợi đến khi con trưởng thành, sẽ có người khác đối xử với con còn tốt hơn cả ta."
Bạc Mộ Vũ không cần suy nghĩ mà lắc đầu, tay chân loạng choạng, "Không đâu, con chỉ cần dì."
Giang Trần Âm bị chọc cười, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng, giải thích lời nói vừa rồi của mình: "Chuyện này không giống nhau. Đến lúc con trưởng thành, ta vẫn sẽ tốt với con, chỉ là lúc đó, trong cuộc sống của con sẽ có thêm một người, người này sẽ đối xử rất tốt với con, sẽ là người bạn ở bên cạnh của con mọi lúc, sẽ cùng với ta và ba mẹ con đối xử thật tốt với con."
Bạc Mộ Vũ cảm thấy khó hiểu mà bĩu môi: "Dì Âm, con nghe không hiểu, con không cần người kia, con cũng không biết người kia là ai."
Giang Trần Âm nhéo nhéo hai má nàng nói: "Sau này con sẽ biết, bây giờ thì ăn thật ngon trước đã, ta lấy đồ chơi cho con, con ngồi một bên chơi chờ ta, được không?"
"Dạ!" Bạc Mộ Vũ gật đầu cười sau đó nhanh chóng quên đi cái vấn đề không hiểu vừa rồi. Nàng nhìn Giang Trần Âm đứng lên đi lấy một con gấu bông đem đến rồi quay trở lại bên kia ngồi với ba mẹ mình. Nàng ngồi ở đó ôm gấu bông, len lén nhìn qua phía bên kia. Có lúc chạm phải ánh mắt của Giang Trần Âm, người này vốn trong mắt đã có ý cười, gặp phải ánh mắt như vậy trong lòng nàng lập tức cảm thấy rất ấm áp.
Sau đó, hình ảnh bắt đầu trở nên mơ hồ, tựa như một đoàn sương mù đang ồ ạt kéo đến, che khuất đi tầm mắt của Bạc Mộ Vũ, nàng không