Trước khi Giang Trần Âm xuất ngoại thì đã có vài chức nghiệp, ngoại trừ nhận một số vai phụ cho vài bằng hữu của Giang lão gia, mà cũng bởi vì yêu cầu của một số bộ phim truyền hình, có khoảng thời gian cô đã học tập lồng tiếng phim, sau đó kiên trì tập luyện rồi trở thành một diễn viên lồng tiếng.
Đương nhiên, những thứ đó chỉ coi như là nghề tay trái của cô, thậm chí có thể nói nó là nghề nghiệp có tính chất giải trí. Công việc chính của cô chính là phó tổng Gia Bách Triệu.
Cô vừa trở về một tuần, Giang Anh Túng đã đặc biệt từ nội thành gấp gáp quay trở về, lấy ra một sấp văn kiện giao cho Giang Trần Âm.
Giang Anh Túng và Giang Cao Tuấn đều ở nội thành, cuối tuần mới đưa vợ và con trở về nhà cũ để vấn an hai lão nhân gia, trong thời gian làm việc Giang Anh Túng đã có tâm đích thân đi một chuyến về nhà cũ, có thể thấy Giang Anh Túng mong muốn Giang Trần Âm lập tức quay lại làm việc thế nào.
"Anh, anh không thể cho em nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa sao?" Giang Trần Âm cau mày vỗ vỗ văn kiện trong rương.
"Anh không bắt em lập tức phải đến văn phòng làm việc." Giang Anh Túng cầm một sấp văn kiện đặt lên tay cô, ngón tay điểm điểm lên tài liệu nói "Cái này là dành cho em khi rảnh rỗi, tìm hiểu một chút tình hình mấy năm nay, xem xong liền trở lại làm việc."
Giang Trần Âm thở dài nói "Mấy ngày nay em có chuyện phải làm, sau khi làm xong thì sẽ xem, cũng sẽ nhanh chóng trở lại làm việc."
"Em có chuyện gì?" Giang Anh Túng mày rậm kiên quyết hỏi cô.
Anh ta giao việc cho Giang Trần Âm làm đơn giản là không để cho Giang Trần Âm quá rảnh rỗi, một khi rảnh rỗi sẽ dễ dàng miên man suy nghĩ, mà khi nghĩ này nghĩ kia liền nghĩ đến những thứ không nên nhớ.
Trước kia làm như vậy rất có hiệu quả, Mỗi ngày Giang Trần Âm đến công ty, ngẫu nhiên rảnh rỗi liền đi quay một số phim, lồng tiếng vài bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh, mỗi ngày trôi qua thật sự rất phong phú.
Nếu không phải bốn năm trước đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ không mang lại những thứ phiền lòng sau này.
Giang Trần Âm dựa lên cạnh bàn, khoanh tay trước ngực cười nói: "Em đang mở một tiệm cà phê ở trung tâm thành phố, đang trong thời gian sửa chửa."
"Vậy à? Cũng không tồi, vậy em xử lí xong chuyện này rồi nói sau." Giang Anh Túng mày giãn ra, cười nói "Nhưng mà đến lúc đó sẽ có rất nhiều việc, em có suy xét dọn đến nội thành ở không?"
Ở nhà cũ nói chung là không có thời gian để đi đi lại lại làm việc, ở đây cách quá xa nội thành. Xung quanh nơi này non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, người có tuổi có thể thấy thoải mái về tinh thần lẫn thể xác nhưng với những người trẻ tuổi thì không có khả năng tận hưởng như thế này, cho nên chỉ có thể vào cuối tuần hoặc những ngày lễ tết trở về đây ở vài ngày.
Giang Trần Âm gật đầu nói: "Có nghĩ đến chuyện này, cho nên em mới nói nghỉ ngơi thêm vài ngày, vậy thì có thể ở lại chăm sóc cho ba mẹ nhiều hơn một chút."
Giang Anh Túng gõ gõ lên tài liệu, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nói: "Dù sao em có chuyện làm là được, không thể để cho em quá rảnh rỗi."
Giang Trần Âm hiểu rõ, vuốt tóc mình, nhếch môi khẽ cười nói: "Không cần phải lo lắng cho em như vậy."
Đề tài này vừa nhắc đến, mày Giang Anh Túng lại níu chặt.
Hai tay Giang Trần Âm ôm chặt hơn, năm ngón tay thật sâu bóp mạnh vào cánh tay của mình, ánh mắt từ từ chuyển ra bên ngoài cửa sổ "Bởi vì chuyện đó, em đúng là có rất nhiều cố kỵ và kiêng dè, thậm chí có nhiều lúc không thể vượt qua được sự sợ hãi. Nhưng em biết rất rõ, đây là khúc mắt của em, em không thể thoát khỏi nó không có nghĩa em không hiểu gì về nó."
Khóe môi cô ẩn hiện ý cười, rốt cuộc cô cũng đã hơn ba mươi tuổi, cô có thể có khúc mắt, cô cũng từng có không ít khó khăn, nhưng đồng thời chính những thứ đó sẽ cho cô biết được cảm giác khi bản thân gặp phải chuyện nan giải.
Tuy nhiên, nếu quay về bốn năm trước, có lẽ cô vẫn sẽ một lần nữa chọn cách rời đi
"Anh biết, chuyện như vậy, e là trên đời chỉ có vài người phải trải qua." Ánh mắt Giang Anh Túng nặng nề giống như tâm tình của anh ta hiện tại.
Anh ta đưa tay vỗ vỗ vai Giang Trần Âm, thể hiện sự an ủi.
"Được rồi, anh, em phải đi ra ngoài rồi, có hẹn với một người bạn." Giang Trần Âm cười đứng thẳng lên, buông tay rồi đặt lên sấp văn kiện trên bàn, khẽ thở dài: "Xử lí xong việc của tiệm cà phê em liền xem những văn kiện này, chuẩn bị tốt trạng thái nhanh chóng trở lại."
Giang Anh Túng gật đầu, nhìn cô ra khỏi thư phòng.
Có hẹn với Giang Trần Âm là Lam Vu Hân, nghệ sĩ dưới trướng Gia Bách Triệu, xuất thân là một ngôi sao nhí, đã tích lũy mười mấy năm nhân khí, có số lượng fan khổng lồ.
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê ngoài trời gần bờ sông, Giang Trần Âm chỉ biết cười khổ đi vào.
Lam Vu Hân đang bị truyền thông cho là đã phẩu thuật thẩm mĩ, tin tức này đang là một đề tài nóng, họ lấy hình ảnh của cô lúc mới hai mươi tuổi so sánh với những ảnh chụp quảng cáo hiện tại, khoanh đỏ lên toàn bộ ngũ quan của cô, sau đó vẽ lên kí hiệu phẫu thuật một cách chuyên nghiệp.
Mà bên Gia Bách Triệu đã tìm đến chuyên gia thẩm định để tiến hành giám định cơ cấu, chứng minh Lam Vu Hân vẫn chưa phẩu thuật thẩm mĩ, vốn tưởng đã bịt được miệng của dư luận. Ai ngờ tính nóng của Lam Vu Hân lại nổi lên, đem tài liệu giám định đi đến tòa soạn bên kia, trực tiếp ném trước mặt tên phóng viên kia làm mọi người sợ tới mức ngồi trên ghế cũng không yên.
Mà cô cố tình làm như vậy lại đón thêm một lượng fan mới, đa số đều là fan nữ, mỗi ngày đều vào Weibo rống lên:
"Lão công cưới ta."
Đó là một người không quy tắc như vậy, khóe môi cong lên tươi cười quyến rũ, mặc một thân váy dài trễ ngực, cái miệng nhỏ đang nhâm nhi cà phê ngồi ở đằng kia.
Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt Lam Vu Hân đang đặt trên dòng sông chuyển dời nhìn về phía Giang Trần Âm, thản nhiên nói: "Đã trở về cũng không tìm mình, Giang lão bản hay thật."
"Mấy ngày nay đều rất bận, hơn nữa không phải lịch trình của cậu đang vội sao?" Giang Trần Âm ngồi đối diện cô, cũng không để ý cô đang âm dương quái khí.
"Lịch trình có vội đến cỡ nào cũng phải ăn một bữa cơm với Giang lão bản không phải sao? Lỡ như ngày nào đó Giang lão bản có bạn mới lại quên đi tôi." Lam Vu Hân tiếp tục hờn trách, nhưng lại tươi cười
Giang Trần Âm nhẹ nhàng cười, đem tóc vén lên tai để không bị gió thổi.
Cô và Lam Vu Hân quen biết đã nhiều năm, thời còn học đại học thỉnh thoảng đến công ty học tập gặp được nhau. Vốn dĩ, cô rất ít tiếp xúc với những người cởi mở như thế, nhưng không hiểu vì sao lại ngày càng thân quen với Lam Vu Hân, hơn nữa hai người lại có rất nhiều quan điểm tương đồng thường xuyên tiếp xúc thì càng thân thuộc.
"Thế nào? Lần này trở về, người nhà đều trấn an hết rồi?" Lam Vu Hân thu ý cười, nghiêm túc hỏi.
" Ừm, anh mình cũng đã thúc giục công tác." Giang Trần Âm tựa vào lưng ghế, hai chân giao điệp, nhìn về mặt sông phẳng lặng.
Nhân viên phục vụ muốn đi đến đây, Lam Vu Hân vẫy vẫy tay từ chối.
Giang Trần Âm dời đi tầm mắt, vừa lúc nhìn thấy động tác của cô, châm chọc nói: "Gọi mình ra đây đến một ly cà phê cũng không cho uống sao?"
"Này, nói hươu nói vượn cái gì thế?" Lam Vu Hân liếc cô, đưa tay vén mái tóc xoăn dài màu chocolate, tóc cô còn dài hơn tóc cả tóc Giang Trần Âm "Ngồi một lúc rồi đi ăn, uống cà phê cái gì."
Giang Trần Âm đặt tay lên tay vịn ghế