Chương 113: Không muốn về một mình
Buổi sáng Giang Trần Âm thức giấc trước, cô ấy dịu lại một lúc, chiếc đầu nhỏ trong vòng tay đang cọ lên ngực cô ấy.
Kí ức tối qua lập tức tràn về, Giang Trần Âm bỗng cười lên một tiếng, cúi đầu nhìn cô gái đang say ngủ.
Tính cách của Bạc Mộ Vũ hiện tại chín chắn hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa khí chất cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Giang Trần Âm đưa ngón tay ra vuốt ve khuôn mặt tới khóe môi, tưởng tượng được biểu cảm nghiêm túc của Bạc Mộ Vũ khi làm việc, cũng tưởng tượng được Bạc Mộ Vũ vẫn ngoan ngoãn nghe lời bản thân.
Ngón tay của Giang Trần Âm lướt qua mũi, đột nhiên Bạc Mộ Vũ nhăn mặt, nhỏ tiếng "ưm" một tiếng.
Giang Trần Âm lặng lẽ cười cười, động tác nhẹ nhàng xuống giường, đánh răng rửa mặt xong quay lại kéo rèm cửa ra để ánh mặt trời chiếu vào. Bạc Mộ Vũ vẫn chưa có hiện tượng muốn thức giấc, làm việc cả một tuần lại vội vã tới đây, có lẽ là quá mệt, tối qua còn khóc lóc một phen.
Giang Trần Âm đau lòng, nhẹ chân nhẹ tay lên giường hôn trán Bạc Mộ Vũ.
Tối qua điện thoại của hai người đều được chỉnh sang chế độ im lặng, Giang Trần Âm gửi cho trợ lí mấy tin nhắn rồi lấy máy tính xách tay lên giường xử lí thư điện tử.
Khi Bạc Mộ Vũ thức dậy nhìn thấy chính là cảnh tượng thế này, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp đang đắm mình dưới ánh mặt trời, đường nét góc nghiêng rõ ràng, trên mặt mày lắng đọng vẻ hiền thục cẩn trọng mà những cô gái trẻ tuổi chưa có được, đó là sức quyến rũ được tôi luyện qua năm tháng.
Chính đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười ấy, tối qua đã san bằng tất cả nghi hoặc cùng không dám tin tưởng trong cô.
Bạc Mộ Vũ dụi mắt, khẽ cười thành tiếng.
Giang Trần Âm nghe thấy động tĩnh, gập máy tính xách tay lại đặt sang một bên, sau đó quay người nửa lỏng nửa chặt ôm lấy Bạc Mộ Vũ, cúi đầu hỏi: "Không ngủ nữa à? Hiện tại vẫn còn sớm."
"Ừm, cháu muốn nằm một lát..." Bạc Mộ Vũ lười biếng dựa vào người Giang Trần Âm, hít thở hương thơm từ đôi môi khi nói chuyện của Giang Trần Âm, đột nhiên tỉnh táo, ngữ điệu có tinh thần hơn nhiều: "Cháu đi đánh răng rửa mặt đã, sẽ quay lại ngay."
Nói xong liền xuống giường chạy tới nhà tắm, Giang Trần Âm tỉ mẩn suy nghĩ, bất đắc dĩ lại buồn cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra Bạc Mộ Vũ căng thẳng tới vậy, quả thật sau khi xác định quan hệ yêu đương, ngay cả tiêu chuẩn ngủ nướng cũng cao như thế.
Đợi Bạc Mộ Vũ đánh răng xong, lắc lư đôi chân dài trắng mịn trèo lên giường, Giang Trần Âm đưa tay ra ôm lấy Bạc Mộ Vũ: "Có phải chiều nay cháu sẽ về không?"
Bạc Mộ Vũ ngây ra, dựa vào lòng Giang Trần Âm, buồn bã "ừm" một tiếng: "Ngày mai phải đi làm."
"Ừm..." Giang Trần Âm gác cằm lên trán Bạc Mộ Vũ, vừa suy nghĩ vừa nói: "Lát nữa chúng ta ăn xong thì ra ngoài dạo phố, rồi cô dẫn cháu đi gặp Vu Hân. Sau đó ăn cơm tối sớm một chút, cô đưa cháu tới sân bay."
Giang Trần Âm nói xong liền dừng lại, cúi đầu hỏi: "Như thế được không?"
"Ừm, cô sắp xếp là được." Bạc Mộ Vũ thoải mái làm ổ trong lòng Giang Trần Âm, thói quen khiến cô hoàn toàn ỷ lại vào Giang Trần Âm, chỉ cần có Giang Trần Âm ở đây, sẽ không để cô phải lo lắng chuyện gì.
Giang Trần Âm sờ mặt Bạc Mộ Vũ, nhịn lại suy nghĩ muốn hôn mắt cô thêm lần nữa, "Có muốn xem nốt bộ phim tối qua không? Cô đã nói với mọi người hôm nay cô sẽ không tới."
"Như thế liệu có ổn không? Cô Lam sẽ không có ý kiến gì chứ?" Rõ ràng Bạc Mộ Vũ rất vui vẻ nhưng lại lo lắng ôm lấy eo Giang Trần Âm.
Sao cô cứ có cảm giác quân vương không thượng triều sớm... nghĩ như thế, đột nhiên cô liền có cảm giác bản thân có thể hiểu được hôn quân cổ đại. Nếu đổi là cô, cô cũng làm như thế.
"Cô ấy có thể có ý kiến gì chứ? Cô ấy chỉ mong không có người quản cô ấy thôi." Giang Trần Âm khẽ cười, trong lòng cô gắng đè xuống suy nghĩ rục rịch kia.
Hai người mới bắt đầu, nếu hở ra là xoa mặt Bạc Mộ Vũ, hay là hôn... liệu có hơi hạ lưu thô tục đúng không? Nào có ai hở ra là hôn hôn sờ sờ mãi.
1
Đột nhiên Giang Trần Âm bị hình dung của bản thân dọa giật thót, cảm thấy bản thân bị Lam Vu Hân dẫn sai đường, vội vàng lắc đầu, lấy máy tính của bản thân tới mở bộ phim hôm qua cho Bạc Mộ Vũ xem tiếp.
Tuy là phim từng xem, nhưng khi Bạc Mộ Vũ muốn xem, Giang Trần Âm cũng xem cùng, hơn nữa xem rất nghiêm túc. Nhưng đại khái xem được nửa tiếng, Giang Trần Âm phát hiện Bạc Mộ Vũ cứ chăm chú nhìn mình.
Cô ấy mang theo ánh mắt nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, đôi mắt rất sáng, giống như sao băng mà hai người từng nhìn thấy, khóe môi cũng khẽ cong lên: "Chỉ là đột nhiên cảm rất rất vui, trước giờ chưa từng vui tới thế."
Bạc Mộ Vũ căn bản không xem phim, vì nghĩ tới quan hệ hiện tại của hai người. Cô có chút lúng túng nói ra, nhưng khi hai chữ "yêu đương" lướt qua trái tim, cả trái tim cô đều mềm nhũn theo.
Giang Trần Âm cười cười, cảm giác vừa thỏa mãn vừa vui vẻ, có lẽ hai người đều cảm nhận giống nhau. Trước khi quyết định phải nắm chặt lấy mối tình này, trước giờ Giang Trần Âm chưa từng nghĩ bản thân có thể trải nghiệm được loại cảm nhận kì diệu này từ Bạc Mộ Vũ.
Dường như tâm trạng đều dính chặt lấy cơ thể đối phương, nâng lên hạ xuống, toàn bộ đều là người kia.
"Cô cũng rất vui." Giang Trần Âm hoàn toàn không giữ lại điều gì, muốn để Bạc Mộ Vũ vui vẻ hơn, dùng âm thanh dịu dàng nói với cô: "Trước giờ chưa từng vui vẻ như thế."
"Vậy..." Bạc Mộ Vũ nhăn mày, cắn lấy môi, khó khăn lắm mới thốt ra được từ kia: "Yêu đương... bình thường sẽ phải làm gì?"
1
Giang Trần Âm nhịn cười, ban nãy mới cảm thấy Bạc Mộ Vũ chín chắn, không còn thẳng thừng như trước kia, chưa bao lâu sau đã lại thẳng lại.
Bạc Mộ Vũ nói xong liền cảm thấy vành tai nóng lên, hai tay nắm lấy nhau không biết làm sao. Cô thật sự không biết nên làm gì, trước kia cũng chưa từng yêu đương, khoảng thời gian trước luôn cảm thấy không có khả năng với Giang Trần Âm, nào có đi nghiên cứu những thứ này...
Khi Bạc Mộ Vũ căng thẳng hay nghiêm túc sẽ nhăn mày, khóe môi mím chặt, nhìn có chút hung dữ.
Giang Trần Âm không nhịn được khẽ híp mắt cười lên, ngữ điệu kéo dài nghe vào tai vô cùng quyến rũ: "Cháu thấy thế nào?"
"Cháu cảm thấy..." Hai tay Bạc Mộ Vũ nắm chặt lấy váy ngủ của Giang Trần Âm, ngẩng đầu nói: "Đợi sau khi cô về Tần Châu, chúng ta có thể... ừm... hẹn hò?"
Bạc Mộ Vũ nói ra hai chữ "hẹn hò" bằng âm thanh rất nhỏ, cô vẫn có chút xấu hổ khi nói ra những từ có liên quan tới yêu đương. Nhưng không phải vì bản thân không bằng lòng hay không muốn nói, mà trên thực tế cô rất thích, hiện tại cô và Giang Trần Âm thảo luận tới vấn đề này, trái tim cô luôn ngọt ngào không thôi.
"Còn gì nữa?" Giang Trần Âm làm vẻ mặt không hài lòng, đưa tay chọc lên chiếc má đang bắt đầu phồng lên, "Hẹn hò chính là đi dạo phố, ăn uống, xem phim, ngoài những thứ này ra thì sao?"
Bạc Mộ Vũ cắn môi cúi đầu, dựa lên vai Giang Trần Âm lắc đầu: "Cháu không biết nữa."
Nhìn có vẻ rất tủi thân, nhưng lại có chút đáng yêu, loại đáng yêu này khác hoàn toàn loại đáng yêu từ bộ dáng hung dữ ban nãy. Giang Trần Âm cười thầm trong lòng, cảm thấy dường như bản thân có thêm sở thích, nhìn Bạc Mộ Vũ như thế, cô ấy rất muốn trêu đùa tiếp.
"Còn có chuyện khác, cháu muốn biết không?" Khóe môi Giang Trần Âm cong lên nụ cười, một tay sờ mặt Bạc Mộ Vũ.
2
Đương nhiên muốn biết.
Cô bị lời của Giang Trần Âm thu hút, vội vàng ngẩng đầu. Khoảnh khắc này liền sa vào đôi mắt nồng nàn của Giang Trần Âm, cô có thể nhìn thấy bản thân ánh lên trong đôi mắt kia, có thể cảm nhận được tình yêu chân thực kia, còn có thể ôm lấy cánh tay ôm vai cô rồi trượt xuống eo cô.
Hơi thở của hai người đan xen lấy nhau, lúc này Bạc Mộ Vũ liền hiểu ra còn có thể làm gì, cô từng nghĩ, cũng từng lấy danh nghĩa giải thưởng để có được.
Cô nắm chặt lấy váy ngủ của Giang Trần Âm chờ mong lại căng thẳng, lông mi rung lên không ngừng. Cô đã thích Giang Trần Âm rất lâu, hai người cũng đã yêu nhau, cũng nên hôn một chiếc. Không đúng, có lẽ bắt đầu hôn mới đúng, sau này còn có thể.
Giang Trần Âm vốn dĩ muốn trêu đùa Bạc Mộ Vũ, không nghĩ tới phương hướng hôn nhau, nhưng không khí lúc này không thể không khiến nghĩ như thế. Không