Chương 116: Chúng ta sẽ...
Bạc Mộ Vũ biết Giang Trần Âm đang trêu chọc mình, nhưng cô vẫn gật đầu: "Chính là... ở lại cùng cháu."
Khoảng cách hiện tại của hai người gần trong gang tấc, hô hấp nóng bỏng, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương. Bạc Mộ Vũ nhớ tới hôm trước khi cô rời khỏi Kính Hà cũng như thế, nhớ tới nụ hôn không sâu không nhạt trước khi cô ra cửa.
Cơ thể của hai người dính lấy nhau, Giang Trần Âm nhìn thấy vành tai Bạc Mộ Vũ đỏ lên, không khỏi suy đoán Bạc Mộ Vũ đang nghĩ gì? Nghĩ tới nụ hôn khẽ khàng ngày đó sao?
Cô ấy mím môi, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi cong lên, nhỏ tiếng nói: "Cô nhớ khi ở Kính Hà, cháu hỏi cô yêu đương còn phải làm gì nữa?"
Suy nghĩ của Bạc Mộ Vũ bị vấn đề này dẫn dắt: "Gì... ưm..."
Giang Trần Âm không để Bạc Mộ Vũ nói hết câu, cô ấy dùng đôi môi khẽ chặn lấy môi Bạc Mộ Vũ, chặn nghi vấn còn chưa cất lên ấy lại.
Đây là lần thứ hai đôi môi của hai người dính lấy nhau, Giang Trần Âm vẫn có chút kiêng dè. Trước kia đều là hôn lên mắt Bạc Mộ Vũ an ủi, sau đó đè xuống kích động này. Khi Giang Trần Âm tiễn Bạc Mộ Vũ rời khỏi Kính Hà liền phóng túng loại cảm xúc này, nhưng xuất phát điểm đã không còn là an ủi, mà đơn thuần là cô ấy muốn làm như vậy.
Giang Trần Âm vẫn nhớ bản thân cần lí trí cho mối tình này, nhưng vào khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, cô ấy bắt được ánh sao trong đáy mắt Bạc Mộ Vũ, liền co chặt cánh tay, hôn Bạc Mộ Vũ, thăm dò tiến sâu.
Bạc Mộ Vũ níu lấy vải vóc sau lưng Giang Trần Âm, cô mẫn cảm phát hiện được lần này khác với lần trước. Lần trước là nụ hôn khẽ khàng, lần này Giang Trần Âm vẫn dịu dàng lại mạnh mẽ, nhưng đôi môi cô được dịu dàng ngậm lấy, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua răng, nhẫn nại khởi động lãnh địa cuối cùng của Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cơ thể mềm nhũn trong lòng Giang Trần Âm, mặc cho Giang Trần Âm công phá lớp phòng ngự của bản thân. Đầu lưỡi ướt mềm kia khẽ khàng chạm lên vòm miệng, sau đó chạm vào đầu lưỡi Bạc Mộ Vũ như thăm dò, Bạc Mộ Vũ vô thức phản ứng, đáp lại nhiều hơn, ngay cả khi học theo phương pháp của Giang Trần Âm ban nãy cũng bị Giang Trần Âm mút lấy đầu lưỡi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác tiếp xúc lần này sâu hơn lần trước, một tay Giang Trần Âm di chuyển lên trên đỡ lấy gáy Bạc Mộ Vũ, hô hấp của Bạc Mộ Vũ dần dần trở nên gấp gáp. Khi đôi môi đan xen với Giang Trần Âm liền cảm giác như có ngọn lửa lan tràn từ nơi đó, cả cơ thể bị thiêu đốt tới run rẩy.
Cô thích cảm giác như thế này khi ở cùng Giang Trần Âm, dù thở không ra hơi nhưng vẫn muốn đáp lại, những tiếng mút khẽ tràn ra từ răng môi, lồng ngực nặng nề trập trùng.
Cuối cùng Giang Trần Âm buông Bạc Mộ Vũ, Bạc Mộ Vũ gục trên vai Giang Trần Âm hít thở thật sâu, không khí mới tràn vào trong phổi, cảm nhận về nụ hôn như thể ở trong môi trường nhiệt độ cao lại càng thêm rõ ràng trong tim.
Giang Trần Âm cũng bình phục hô hấp của bản thân, hai tay khẽ vuốt ve lưng Bạc Mộ Vũ, giúp cô thông khí, sau đó thì thầm bên tai cô, hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
"Ừm..." Âm thanh trong trẻo của Bạc Mộ Vũ đã nhuộm lên một tia khàn khàn, sau khi nghe thấy âm thanh trầm thấp mê người của Giang Trần Âm liền vùi đầu vào lòng Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm cúi đầu hôn lên trán Bạc Mộ Vũ, ngập tràn yêu thương nói với cô: "Hôm nay cô không định ra về."
Bạc Mộ Vũ lập tức chớp chớp mắt, ấp úng nhỏ tiếng nói: "Chúng ta sẽ làm cái... nhưng cháu vẫn muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, ngày mai còn phải đi làm..."
Thật sự sau khi trở về từ Kính Hà, Bạc Mộ Vũ đã tìm một số thứ xem, vì cô muốn biết bình thường yêu đương thì phải làm gì. Khi Giang Trần Âm không trả lời cô, cô liền rảnh rỗi đi tìm những thứ ấy, kết quả tìm được một số thứ bí mật liên quan tới đồng tính nữ...
Bạc Mộ Vũ ôm theo lòng hiếu kì và trạng thái muốn học hỏi, mặt mày đỏ ửng xem một đoạn.
Tối nay cô muốn giữ Giang Trần Âm ở lại thật sự chỉ có suy nghĩ rất đơn thuần, căn bản không nghĩ tới phương hướng khác. Nhưng hai người vừa hôn xong, Giang Trần Âm lại dùng âm thanh khàn khàn nói với bản thân tối nay vốn dĩ không định rời đi, suy nghĩ của Bạc Mộ Vũ bỗng dưng nghiêng ngả.
Nhưng cô vừa thốt lên mặt mũi càng thêm nóng bỏng, dường như đã để lộ bản thân có suy nghĩ gì đó...
Giang Trần Âm cũng nắm bắt được trọng tâm, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bỏng, đè chiếc đầu nhỏ của Bạc Mộ Vũ vào lòng mình, bật cười nói: "Cháu đang nghĩ lung tung gì thế? Những thứ này học từ đâu thế?"
"Sau khi cháu quay về liền lên mạng tìm kiếm yêu đương nên làm gì..." Âm thanh của Bạc Mộ Vũ lí nhí như muỗi, gò má dính sát lên hõm cổ Giang Trần Âm cọ qua cọ lại, nhiệt độ quay lại khiến nhịp tim cô tăng tốc.
Giang Trần Âm cầm lòng chẳng đặng, cúi đầu véo má cô: "Sau này không được xem những thứ ấy nữa."
Bạc Mộ Vũ nuốt nước bọt, giải thích cho bản thân mấy câu: "Không phải cháu cố tình tìm kiếm những thứ ấy. Cháu không có kinh nghiệm, cho nên muốn xem xem người ta yêu đương thế nào, sau đó không cẩn thận xem những thứ kia..."
Giang Trần Âm nghe xong cảm thấy bản thân thật sự đã bỏ qua một số thứ trong một mức độ nhất định, khi cô ấy để tâm tư của bản thân dần dần chìm đắm vào trong tình cảm này, đã quên nói cho Bạc Mộ Vũ không cần học theo người khác. Hai người có tình cảm của hai người, không cần học theo cách ở chung của người khác.
"Mộ Vũ." Giang Trần Âm hít thở sâu, sau đó khẽ gọi Bạc Mộ Vũ, "Sau này đừng xem những thứ ấy nữa, cháu không cần học. Hai chúng ta phải làm gì để duy trì mối quan hệ này, chỉ có bản thân chúng ta biết, cách làm của người khác căn bản là dựa trên nền móng tình cảm của người khác, đó là tình cảm khác chúng ta. Cháu hiểu không?"
"Vậy cháu làm theo suy nghĩ của bản thân là được đúng không?" Bạc Mộ Vũ khẽ ngẩng mắt lên, đôi môi đỏ lên vì nụ hôn ban nãy tô thêm một tia quyến rũ cho biểu cảm đơn thuần của cô.
"Đương nhiên, chúng ta sẽ có rất nhiều thứ cần va chạm." Giang Trần Âm lộ ra nụ cười, "Ví dụ như ban nãy..."
Cách dạy dỗ nửa thật nửa đùa này có chút tác dụng trêu đùa, Bạc Mộ Vũ mím chặt môi rũ mí mắt, dính mặt lên góc mặt của Giang Trần Âm, sau đó mới khẽ cười một tiếng.
Hai người đều hưởng thụ sự ấm