Ngoài nhà hàng, người đi đường vội vàng lướt qua, âm thanh trò chuyện bị ngăn cách bởi tấm kính.
Bạc Mộ Vũ trầm lặng nhìn ra bên ngoài, một tay đặt lên bàn, một tay cầm đầu ống hút thon dài từ từ khuấy ly nước.
Mình phải nói như thế nào với ba mẹ để dọn ra ngoài?
Chạng vạng hôm qua, trên đường Giang Trần Âm đưa nàng về, nàng hỏi Giang Trần Âm có thể dọn ra ngoài rồi hai người ở cùng với nhau không.
Giang Trần Âm rất nhanh cười nói đồng ý, sau đó còn hỏi nàng: “Vậy con định nói thế nào với ba mẹ để dọn ra ở cùng ta. Trước giờ con chưa từng ở cùng với ta lâu như vậy.”
Thật ra nàng cũng chưa biết mình sẽ nhận được đáp án như thế nào, nàng chỉ muốn giống như khi còn nhỏ quấn lấy Giang Trần Âm. Có lẽ trong lòng nàng chỉ nghĩ điều mình muốn là lắp đầy khoảng trống bốn năm xa cách Giang Trần Âm, nghĩ đến điểm này, nàng rất nhanh lắc đầu phủ định.
Bởi vì nàng cảm thấy, việc đó không chỉ lắp đầy đoạn thời gian trống vắng ấy, mà cho dù Giang Trần Âm không rời đi, nàng cũng không mong muốn cả hai ngày càng xa cách bởi vì mình trưởng thành.
Điều mình muốn chính là cùng Giang Trần Âm ở bên nhau, nếu như sau này có người đối với mình tốt hơn Giang Trần Âm ……
Không, sẽ không có nếu như.
Nàng không thích ở bên cạnh người khác, khi nhỏ nàng cũng đã nói với Giang Trần Âm, một người như vậy sẽ không tồn tại……
Vậy nếu Giang Trần Âm cũng có một người như thế?
Mỗi một người trưởng bối mà mình từng gặp qua đều có bạn đời của họ, bầu bạn với nhau giống như ba mẹ vậy. Từ trẻ trung đến trung tuần, rồi đi đến già, mỗi ngày đều trải qua bên nhau.
Tay Bạc Mộ Vũ cầm ống hút khuấy nước ngừng lại, nàng cảm thấy bản thân thật xấu xa.
Bởi vì nàng không hy vọng bên cạnh Giang Trần Âm sẽ có một người như vậy, nhưng nàng nghĩ đến cái cảnh mà Giang Trần Âm gặp ác mộng hoảng sợ rồi tỉnh giấc, nàng lại hy vọng có thể có một người như vậy.
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, trước mặt liền có một cô gái tươi cười ngồi xuống, tuổi cỡ tuổi nàng.
“Tiểu Vũ, cậu làm gì mà phát ngốc ra vậy? Mình ở đây nhìn cậu mấy phút, cơm mình cũng gọi xong rồi.”
Người vừa đến cười hì hì, tóc dài phía sau cột thành đuôi ngựa, đôi mắt có thần sáng ngời.
“Vừa rồi đang nghĩ một chuyện, mà sao cậu tới đây nhanh vậy?” Bạc Mộ Vũ thu hồi suy nghĩ, nhẹ nhàng tươi cười.
“Nếu mình đã hẹn cậu ăn trưa, đương nhiên là đang ở không xa công ty cậu.” Người vừa tới vẫn tươi cười nói chuyện.
Bạc Mộ Vũ sờ sờ ly nước trước mặt mình, im lặng.
“Ai...không phải…… Cậu có thể nào mở miệng nói chuyện hay không?”
“Tiểu Hàm.” Bạc Mộ Vũ bỗng nhiên nhíu mày “Mình nên nói thế nào với ba mẹ để dọn ra ngoài ở?”
“Hả?” Dương Thư Hàm nghi hoặc nhìn nàng, sau đó nghĩ nghĩ, làm mặt quỷ nói: “Vậy thì cậu nói là muốn cùng với bạn trai có thế giới riêng của hai người, vô cùng đơn giản.”
“Tiểu Hàm!” Ánh mắt Bạc Mộ Vũ sắc lạnh, chỉ chốc lát miệng lưỡi lại mềm xuống “Mình nói thật, tìm cái lý do nào tốt một chút? Mình chưa từng dọn ra ngoài ở bao giờ.”
Sơ trung, cao trung nàng đều học ngoại trú, đến khi vào đại học tuy nói ở ký túc xá, nhưng so với tình huống hiện tại hoàn toàn bất đồng, nàng không thể nào đột nhiên đi nói là đi làm cũng muốn ở ký túc.
Lúc này phục vụ mang cơm đến cho Dương Thư Hàm, cô cầm lấy đũa điểm điểm lên bàn ăn, suy tư nói: “Vẫn là cách nói này tương đối tốt không phải sao? Hiện tại chúng ta ở cái tuổi này nói đến chuyện yêu đương là bình thường.”
Bạc Mộ Vũ liền phản bác cô: “Ai mà vừa mới yêu lại lập tức ở chung?”
“Này……” Dương Thư Hàm gắp lên mấy miếng cà rốt, ăn ăn rồi cắn luôn chiếc đũa, hàm hồ hỏi nàng: “Vậy thì cậu hãy thành thật nói cho mình biết, rốt cuộc tại sao đột nhiên cậu lại muốn dọn ra ngoài ở? Nói ra thì mình sẽ nghĩ cách giúp cậu.”
Bạc Mộ Vũ cắn cắn môi, không biết nên nói như thế nào mới tốt. Nếu mà nói với Dương Thư Hàm mình muốn ở cùng với một người dì, có thể sẽ bị cười một trận nói mình không chịu trưởng thành?
Tuy Giang Trần Âm đã hơn ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn thì cũng mới hơn hai mươi, chỉ là khí chất khá thành thục, không phải cô gái hai mươi nào cũng có được.
“Ai ai ai, đang hỏi cậu đấy.” Dương Thư Hàm lấy chiếc đũa quơ quơ trước mặt nàng.
“À……” Bạc Mộ Vũ lúc này mới hoàn hồn, “Ừ thì chính là mình muốn ở cùng với một người bạn, một người bạn rất tốt.”
Dương Thư Hàm nghi ngờ nhìn nàng, bạn bè gì mà có thể làm cho cậu ấy đi tới nông nỗi muốn dọn ra sống cùng nhau? Nhớ thời điểm cao trung năm đó, chính mình còn lì lợm la liếm cầu xin cậu ấy đến trường ở lại với mình, cậu ấy chết sống cũng không chịu ở.
“Thật ngại quá, không tin.” Dương Thư Hàm buông đũa xuống, uống một hớp nước cho đỡ khát.
Bạc Mộ Vũ đúng là, coi mình là đứa ngốc sao, mình là ai chứ, quen biết nhiều năm như vậy mình còn không nhìn ra có chuyện không đúng.
Cậu ấy có thể cùng bạn bè nào mà muốn dọn ra ngoài sống cùng? Bạn bè vừa mới quen tuyệt không có khả năng, tính tình Bạc Mộ Vũ thì ngốc nghếch, không có thời gian dài tiếp xúc tuyệt đối sẽ không đạt đến cái gọi là ‘bạn bè tốt’ như vậy. Mà bạn bè của Bạc Mộ Vũ mình đều quen biết, cô dám cam đoan không có ai trong số đó có thể làm cho Bạc Mộ Vũ muốn dọn ra sống cùng.
Nghe thấy Dương Thư Hàm không tin, Bạc Mộ Vũ hơi rũ mắt, bắt đầu suy nghĩ đến cách nói thứ hai.
“Phốc……” Dương Thư Hàm vui vẻ, lùa cơm với thức ăn vào miệng, cười nàng nói: “Cậu nói thật cho mình biết, mình sẽ không nói ra đâu. Mau nói, có phải có gì đặc biệt đúng không?”
“Thật sự không phải.” Bạc Mộ Vũ nhẹ nhàng lắc đầu “Là một người bạn, người bạn này không giống với chúng ta, nhưng mà trước kia cậu đã từng gặp cô ấy.”
“Vậy a……” Dương Thư Hàm cau mày suy nghĩ, tại sao lại nhớ không nổi.
Hơn nữa Bạc Mộ Vũ, người này chính là như vậy, đã không muốn nói có bức thế nào cũng không hé một câu, đến cùng chỉ tổ làm người ta thêm khó chịu.
Dương Thư Hàm nghĩ thầm, thôi bỏ đi, dù sao sớm muộn gì cũng biết.
“Thế này, mình có biện pháp.” Dương Thư Hàm đại phát từ bi, ở dưới bàn đá đá chân nàng “Mình nhớ không nhầm là trước kia cậu có nói, ba mẹ cậu đặc biệt lo lắng cậu không ăn ngon, đúng không? Vì cậu, đã nhiều năm rồi chưa được vui vui vẻ vẻ ra ngoài du lịch.”
Bạc Mộ Vũ gật đầu, “Ừ, đúng là như vậy. Nghe mẹ mình nói, mẹ và ba luôn lo lắng cho mình ăn cơm không đúng bữa, nghỉ ngơi không hợp lí. Trước kia có thời gian ông bà nội trong coi mình giúp, giờ ông bà nội đi rồi, ba mẹ cơ hồ cũng không ra ngoài nữa.”
Nói đến ông bà nội, ngữ khí Bạc Mộ Vũ liền hạ xuống.
“Đúng rồi, chính là điểm này.” Dương Thư Hàm thần thần bí bí hạ giọng “Cậu có thể để cho ba mẹ cậu đi ra ngoài du lịch một thời gian, sau đó thuận lý thành chương để ở cùng với người bạn đó của cậu, lại nói một nhà có thể chăm sóc lẫn nhau. Đến lúc ba mẹ cậu trở về, cậu có thể kéo dài thời gian, nói là chuyển đến dọn đi tương đối phiền phức.”
Hai mắt Bạc Mộ Vũ sáng rực lên “Còn sau đó?”
“Cậu ngốc nha, sau đó thì sao, sau đó thì cậu có thể cho ba mẹ cậu thấy người bạn kia thật không tồi, sẽ không dạy hư cậu, hơn nữa cậu cần thiết phải diễn giải, kể ra thành quả tự lập trong thời gian ngày. Không có gia trưởng nào lại không muốn cho con cháu mình có thể tự lập, chỉ cần cậu hiếu thuận là được.”
Bạc Mộ Vũ càng nghe càng thấy đúng, vừa bắt đầu suy xét, vừa theo bản năng gắp thức ăn lên ăn.
“Ai ai ai, mình đưa ra chủ ý cho cậu xong rồi, cậu một câu cũng không trả lời là sao?” Thấy nàng ngay cả phản ứng cũng không có, Dương Thư Hàm liền tạc mao.
Suy nghĩ của Bạc Mộ Vũ về với thì hiện tại, buông đũa xuống, nghiêm túc nói: “A, cảm ơn cậu, bữa cơm này mình mời.”
Dương Thư Hàm trợn trắng mắt, sáng nay chắc chắn mình không cẩn thận đã ăn phải thức ăn mèo nên mới có thể nghĩ ra kẻ lỗ mãng Bạc Mộ Vũ này có bồ.
Sau khi có ý tưởng trong