Chương 137: Đây là chuyện của nhà họ Giang
Sau khi gặp Lâm Sơ Vãn và Tống Mục Thanh, Giang Trần Âm bảo Bạc Mộ Vũ thả lỏng một tuần, tối thứ sáu hai người bàn bạc cuối tuần cùng nhà về nhà ông bà Giang thực hiện nốt bước cuối cùng.
Mãi tới hôm nay, vợ chồng Diệp Hạ Lam vẫn chưa liên lạc với cả hai, nhà họ Giang vẫn chưa có động tĩnh, đại diện cho việc Giang Anh Túng không hoàn toàn tiếp nhận nhưng cũng không có hành động. Hiện tại đi tới bước này cũng coi như thuận lợi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Bạc Mộ Vũ vô cùng căng thẳng, tắm rửa xong lên giường ôm lấy con gấu ôm gậy kim cô co mình trong chăn.
Giang Trần Âm tắm rửa xong ra ngoài nhìn thấy chăn phồng lên, trong lòng nghĩ tại sao đứa trẻ này lại thích rúc trong chăn mỗi khi nghĩ ngợi tới thế. Cô ấy không vội lên giường, sau khi làm một liệu trình dưỡng da xong chỉ để lại ngọn đèn đầu giường, chui vào trong chăn.
Cô ấy kéo chăn xuống một chút, nhờ chút ánh sáng từ đèn đầu giường nhích tới ôm lấy Bạc Mộ Vũ từ sau lưng, vùi mặt lên cổ Bạc Mộ Vũ hít thở sâu.
"Sợ lắm à?" Âm thanh nhỏ bé của Giang Trần Âm vang lên, không nghe ra cảm xúc.
Bạc Mộ Vũ động đậy đầu, giống như đang lắc đầu, sau đó cơ thể dựa lùi về sau, dính gần Giang Trần Âm hơn.
"Đừng sợ, có chị ở đây..." Một tay Giang Trần Âm nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Bạc Mộ Vũ, âm thanh chậm rãi: "Chị từng nói với bố mẹ em sẽ không để em bị ức hiếp, chị nói nghiêm túc. Tuy gia đình chị đông người, nhưng tính cách của mọi người đều rất tốt, hơn nữa chị đã sớm nói chuyện của hai chúng ta với hai anh trai, ngày mai tới đó ít nhất anh trai chị dâu của chị không để chúng ta xa nhau."
Bạc Mộ Vũ bị lời của Giang Trần Âm làm sửng sốt, vội vàng quay người lại hỏi: "Chú Túng và chú nhỏ biết rồi à? Chị nói lúc nào thế? Sao không nói với em?"
"Chính là trước khi tới nhà em come out với bố mẹ em." Giang Trần Âm xoa ấn đường đang bắt đầu nhíu chặt của Bạc Mộ Vũ, dịu dàng nói: "Nếu em và anh cả mặt đối mặt nói tới vấn đề này, ưu thế của em sẽ rất thấp. Khí thế của anh ấy vốn đã lớn, em lại còn nhỏ, chắc chắn anh ấy sẽ nắm lấy điểm yếu của em không buông. Cho nên chị mới định tự nói chuyện với anh ấy, hơn nữa chị còn tìm chị cả và chị hai tới giúp, anh hai chị cũng dễ dàng tiếp nhận."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói như thế cũng rất có lí lẽ, Bạc Mộ Vũ cẩn thận nghĩ ngợi trong lòng, lúc này mới khiến ấn đường của cô giãn ra theo động tác vuốt ve từ ngón tay Giang Trần Âm, nhưng vẫn lo lắng ôm lấy Giang Trần Âm hỏi: "Thế chị có bị chú Túng mắng không? Chị không cho em đi cũng không nói với em, mãi tới giờ mới nói..."
Giang Trần Âm khẽ cười nói: "An tâm đi, hiện tại chị có thể nói chuyện này với em, bố mẹ chị vẫn chưa biết chuyện của chúng ta, đương nhiên là thành công thuyết phục anh cả rồi."
Ý cười của Giang Trần Âm dịu dàng, không nhìn ra bất kì cảm giác tiêu cực nào khác, nhưng mũi Bạc Mộ Vũ có chút chua xót. Giang Anh Túng là người có địa vị thực tế nhất ở nhà họ Giang ngoại trừ ông Giang, bình thường làm việc đều rất cẩn trọng, người Bạc Mộ Vũ ít nói chuyện nhất trong nhà họ Giang chính là Giang Anh Túng.
Cộng thêm việc Giang Anh Túng tung hoành nhiều năm trong giới kinh doanh, không phải người bình thường có thể chống đỡ được khí thế của anh.
Tuy Giang Trần Âm không nói rõ, nhưng Bạc Mộ Vũ đoán được chắc chắn đã xảy ra một cuộc đối đầu kịch liệt. Giang Trần Âm là người được chiều chuộng nhất nhà họ Giang, tuy không ôm hi vọng với việc lập gia đình nhưng đồng thời Giang Anh Túng không có khả năng không tức giận vì chuyện Giang Trần Âm yêu đương cùng giới, lại yêu đương cùng một người kém cô ấy nhiều tuổi như thế.
Sự việc đã là quá khứ, hiện tại cô có làm gì cũng không thể bù đắp, chỉ có thể giữ lấy mặt Giang Trần Âm, vô cùng trịnh trọng nói: "Sau này có chuyện gì tuyệt đối không được giấu giếm em nữa, cho dù chị có lí do không để em làm cùng chị, chị cũng phải nói cho em biết. Nếu không... nếu không..."
Vẻ mặt Bạc Mộ Vũ phiền muộn "nếu không" rất lâu không đưa ra kết quả, Giang Trần Âm cười nói: "Nếu không thì thế nào?"
"Nếu không em sẽ..."
Giang Trần Âm cắn lấy môi Bạc Mộ Vũ ngăn cản âm thanh của cô, tay vén váy ngủ của Bạc Mộ Vũ lên một chút, cong khóe môi nhỏ tiếng mơ hồ nói: "Nếu không sẽ không để chị bắt nạt em à? Thế chị cứ muốn bắt nạt thì phải làm sao?"
Bạc Mộ Vũ đỏ mặt, không khống chế được cười lên, bị trêu đùa tới ngượng ngùng, khẽ hừ một tiếng vùi đầu lên cổ Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm khẽ cười một tiếng, cúi đầu ngậm lấy tai Bạc Mộ Vũ, mèo con tham ăn trong lòng liền động đậy không an phận, động mãi động mãi dây áo ngủ liền bị cọ tới trượt đi. Nhìn từ góc độ của Giang Trần Âm, có thể nhìn thấy đôi gò bồng đảo thấp thoáng lộ ra, suýt chút nữa có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh.
Hô hấp của Giang Trần Âm ngưng lại, không nhịn được hôn lên môi Bạc Mộ Vũ, hai tay không ngừng di chuyển trên eo cô.
Không khí đè nén chuyển thành ấm áp lại ám muội, nụ hôn quấn quýt như được tăng thêm sức nóng. Hai tay Giang Trần Âm co chặt, ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của Bạc Mộ Vũ vào lòng, dùng nụ hôn khẽ khàng khắc lại đường nét khuôn mặt của Bạc Mộ Vũ.
"Hôm nay đừng làm nữa..." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói, xấu hổ kéo lấy tay của Giang Trần Âm vào lòng, dùng ngón tay vuốt ve lấy lòng bàn tay cô ấy, "Ngày mai chúng ta còn phải tới nhà ông Giang, hôm nay đừng làm nữa..."
Giang Trần Âm nhịn cười sửa sang váy ngủ có chút hỗn loạn của Bạc Mộ Vũ, sau đó đưa hai tay ôm lấy cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô. Mèo nhỏ tham ăn đã đỏ ửng mặt, lông mi rung rung, đáy mắt vẫn còn tàn dư của cảm xúc kích động.
Nhưng cũng thật sự căng thẳng, đã như thế rồi còn không cho bắt nạt.
"Được rồi được rồi, không bắt nạt em nữa." Giang Trần Âm đau lòng hôn lên khóe môi của Bạc Mộ Vũ, kéo chăn sau đó ôm lấy cô dịu dàng an ủi: "Đừng lo, tin chị. Không phải em nói người khác có giận cỡ nào khi tới trước mặt chị cũng không giận nổi nữa à? Chắc chắn bố mẹ chị cũng như vậy, chúng ta nhất định sẽ thuận lợi."
"Ừm..." Bạc Mộ Vũ ngửi mùi hương trên người Giang Trần Âm, nghe cô ấy thì thầm bên tai, cảm nhận thấy yên tâm khi có cô ấy bên cạnh.
Trước giờ cuối tuần đều là ngày vãn bối nhà họ Giang quay về nhà ông bà Giang, cuối tuần này ngoại trừ hai người cháu Giang Diệc Hiên và Giang Diệc Thịnh không về, vẫn theo lệ cũ, những người khác đều lần lượt trở về.
Ông Giang nghe Giang Anh Túng nói chút chuyện công việc, những người khác nhìn có vẻ như đang nói chuyện, nhưng đều câu được câu chăng, tâm tư đều không ở đây.
Mãi tới khi Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ chậm chạp về tới nơi, mọi người trong phòng khách đều nhìn ra. Ngoại trừ ông Giang, sắc mặt những người khác đều ngưng trệ, Tôn Nhược Vi còn căng thẳng tới nỗi ngồi thẳng lưng, Giang Anh Túng híp mắt lại, không lên tiếng.
Ông Giang thấy hai người vào nhà, cười vui nói: "Tiểu Vũ tới rồi à, vừa hay cuối tuần này có thể chơi cờ cùng ông."
Giang Trần Âm dắt Bạc Mộ Vũ đứng giữa phòng khách, phòng khách ở nhà chính rất lớn, lớn hơn