Bước chân của Bạc Mộ Vũ rõ ràng là nóng vội hơn trước đó rất nhiều, nhanh chóng đi về phía Giang Trần Âm.
Nhìn thấy Giang Trần Âm không đeo kính râm, đột nhiên nàng phản ứng, nhìn qua nhìn lại bốn phía xung quanh. May là danh tiếng của Giang Trần Âm không quá lớn cho nên không có ai để mắt đến chỗ này.
Bạc Mộ Vũ nhẹ nhàng thở ra, hai tay nắm lấy cổ tay Giang Trần Âm, vội vàng thúc giục: “Dì Âm, con tan làm, chúng ta có thể có trở về rồi.”
Nàng đã gấp đến không chờ được nữa, muốn nhanh bước vào cuộc sống cùng với Giang Trần Âm, chỉ cần suy nghĩ đến vấn đề này, mặc cho trái tim nàng đang lạnh ngắt cũng trở nên nóng rực như Hỏa Diệm Sơn.
“Chờ một chút.” Một tay khác, Giang Trần Âm vỗ vỗ lên tay nàng sau đó nhìn về phía Tô Mạn đang đứng sau lưng nàng “Tô tiểu thư, xin chào.”
“Giang tổng, cửu ngưỡng đại danh.” [1]Tô Mạn tươi cười thiếu đi vài phần thân cận so với bình thường đối đãi Bạc Mộ Vũ, trong mắt mơ hồ mang theo nghi hoặc.
Ánh mắt Giang Trần Âm mang theo ý cười, nói với Tô Mạn: “Mộ Vũ tính khí vẫn còn con nít, ngày thường nếu có mang lại phiền phức cho Tô tiểu thư, mong cô bỏ qua.”
Bạc Mộ Vũ nghe vậy, hơi cúi đầu xuống.
Giang Trần Âm quay lại nhìn nàng, trong đôi mắt cười đó tràn đầy quan tâm và yêu quý.
“Không có gì, vốn dĩ tôi và Tiểu Vũ cũng là bạn bè với nhau.” Tô Mạn nhẹ nhàng cười nói, sau đó nhìn Bạc Mộ Mộ ôm lấy cánh tay Giang Trần Âm, chỉ nói thêm: “Chẳng qua hôm nay có một chút ngạc nhiên, không ngờ là Tiểu Vũ lại có quen biết với Giang tổng đây.”
Không chỉ là quen biết, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Cô chưa từng thấy Bạc Mộ Vũ phải vội vội vàng vàng muốn đi đến bên cạnh một người như thế, cũng chưa từng chứng kiến một Bạc Mộ Vũ ôm lấy tay ai đó đến không mức muốn buông ra, càng chưa bao giờ nhìn thấy cái ánh mắt ấm áp hiện tại như chứa đựng cả mặt trời của Bạc Mộ Vũ .
Giang Trần Âm cười khẽ, đưa tay vuốt vuốt tóc Bạc Mộ Vũ, giải thích: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không hoạt bát, lại không thích nói chuyện, so với những đứa trẻ khác lúc nào cũng buồn chán.”
Tô Mạn cũng cười cười, gật đầu “Tôi biết, cũng không thể trách em ấy.”
Bạc Mộ Vũ giật giật tay áo Giang Trần Âm, mày cũng cau lại.
Giang Trần Âm hiểu rõ, liền nói với Tô Mạn: “Được rồi, chúng tôi đi trước đây.”
“Cứ tự nhiên.” Tô Mạn gật đầu.
“Học tỷ, ngày mai gặp lại.” Bạc Mộ Vũ gật đầu nói tạm biệt với Tô Mạn, sau đó bám chặt lấy Giang Trần Âm xoay người rời đi, bước chân vẫn nóng vội như cũ, như đang vội vàng muốn làm chuyện gì.
Bạc Mộ Vũ kéo Giang Trần Âm đi, tóc dài phía sau bị gió thổi lay động, vẫn duy trì trạng thái vì nóng vội mà Bạc Mộ Vũ không thể không nhanh hơn.
Dù cho là như thế, Giang Trần Âm cũng không hề phàn nàn, thậm chí Tô Mạn còn thấy cô quay đầu tươi cười với Bạc Mộ Vũ.
Đôi mắt Tô Mạn hơi khép lại, nhìn về phía hai người đang dần dần đi xa.
Tuy Giang Trần Âm là một nhà từ thiện có tiếng tăm, nhưng không phải đối với ai cô cũng đều hiền hậu như thế, ở độ tuổi này có thể làm bất kì điều gì, đương nhiên trên người cô phải có thứ khiến người khác bội phục.
Có thể khiến Giang Trần Âm trở nên như ôn nhu như thế, có lẽ chỉ có Bạc Mộ Vũ.
Nhiều năm trước, ở nội thành Tần Châu, Giang Trần Âm có mua một ngôi biệt thự trong khu liên bài biệt thự, lúc trước là vì tính chất công việc cho nên cô mới mua nó, giống như hai người anh của mình, thời gian làm việc của cô đều ở trong nội thành.
Khi cô rời đi, không nói với Bạc Mộ Vũ, tuy là một quyết định đột ngột nhưng cũng đã dự tính trước mấy ngày, bao gồm cả việc giao chìa khóa nơi này cho Bạc Mộ Vũ.
Vài ngày trước, Giang Trần Âm có nhờ người đến đây quét dọn, thay một số đồ dùng mới, hiện giờ mở cửa đi vào mọi thứ ở đây không khác gì trong ấn tượng trước đây của Bạc Mộ Vũ.
Biệt thự có ba tầng, với một tầng hầm, phía sau còn có một hoa viên nho nhỏ, gara và sân bãi có đầy đủ.
Không lớn như nhà cũ Giang gia, nhưng rất thoải mái và yên tĩnh, trước kia Bạc Mộ Vũ vô cùng thích nơi này.
“Dì Âm, có phải gì đã thay đổi đồ dùng trong nhà? Con nhớ trước đây sô pha không phải là màu này.” Bạc Mộ Vũ sờ sờ bộ sô pha, trong ấn tượng của nàng bộ sô pha không phải là màu trắng gạo của hiện tại.
Nhưng màu sắc lúc trước là gì, nàng nhớ không ra...
Còn cả bàn trà, bàn TV, hình như đều thay đổi.
Bạc Mộ Vũ dạo một vòng ở phòng khách, chỗ nào cũng bị nàng sờ soạng, giống như đây là lần đầu tiên đến nơi này.
“Ừ, mấy thứ mà con vừa chạm qua đều đã đổi mới.” Giang Trần Âm thấy nàng thích thú, cười cười hài lòng.
Bạc Mộ Vũ cười, nhướng mày nhìn Giang Trần Âm, hỏi cô: “Chúng ta ăn cơm trước sao?”
Giang Trần Âm cong khóe môi “Con đói bụng?”
Bạc Mộ Vũ lắc lắc đầu.
“Vậy đi theo ta.” Giang Trần Âm bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng lên lầu hai trong ánh mắt khó hiểu.
Tuy rằng là trước kia Bạc Mộ Vũ luôn ở cùng một phòng với cô, nhưng Giang Trần Âm vẫn thu xếp cho nàng một phòng riêng, ở ngay đối diện phòng mình.
Cô đã sắp xếp xong đồ đạt của Bạc Mộ Vũ, quần áo đã treo lên, giường cũng trải xong hết.
Mà thứ làm Bạc Mộ Vũ phải mở to hai mắt, đó là một thứ có chiều cao gần bằng mình đang nằm trên giường……
Là cá heo? Không đúng, dáng dấp tròn vo như này, nhưng sao cả đuôi cá cũng không có.
“Đây là cái gì?” Bạc Mộ Vũ cầm thứ nàylên xem, ngũ quan nhìn thì lại giống gấu nhồi bông.
Nhưng tại sao một con gấu lại có thân mình dài như vậy?
“Mua cho con ôm ngủ.” Giang Trần Âm không nhịn cười được phải khoanh tay trước ngực.
Bạc Mộ Vũ vì phải nhìn con gấu bông này, không thể không ôm ấy nó, Giang Trần Âm cười càng lợi hai.
Đây là đang nói mình con nít sao?
Bạc Mộ Vũ đang ôm con gấu bông, suy nghĩ một lúc, sau đó buông xuống.
“Con không cần.”
Giang Trần Âm thu ý cười, đi qua ôm lấy vai nàng, ôn nhu hỏi: “Sao vậy? Đột nhiên thay đổi nơi ở, ta sợ con không ngủ được cho nên mới mua nó cho con, không phải sẽ tốt hơn sao?”
Đúng thật là Giang Trần Âm không có ý gì khác, chỉ là lo lắng nàng sẽ không ngủ được, hơn nữa tuy là trước kia đã rất nhiều lần hai người ngủ cùng nhau, nhưng đây cũng chỉ là đề phòng chuyện nhỏ này thôi.
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, giật giật tay áo Giang Trần Âm, cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Con không thể ngủ cùng dì sao? Con ôm dì là tốt rồi.”
Giang Trần Âm chớp chớp mắt, tại sao mình không nghĩ tới chuyện này? Bạc Mộ Vũ ôm mình ngủ cũng không phải không thể, nhưng nghĩ kĩ lại, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Nàng cười nói: “Tốt nhất là để ta ôm con, con lùn hơn ta, nếu mà để con ôm ta cảm giác không thích hợp.”
“Con cao một mét bảy, chỉ thấp hơn dì ba centimet.”
Giang Trần Âm vẫn cười nói: “Được thôi, Mộ Vũ của chúng ta không lùn.”
“Vậy con sẽ ngủ ở phòng dì được không?” Bạc Mộ Vũ hỏi cô, hiện tại đây là vấn đề quan trọng nhất.
“Ừm……” Giang Trần Âm lót cằm trên vai Bạc Mộ Vũ, nhìn qua tủ quần áo và công văn đã dọn dẹp gọn gàng, nghĩ nghĩ sau đó nói: “Được, vậy thì ngủ phòng của ta. Đồ vật gì cần dùng thì đến đây lấy, không cần phải đem qua, có được không?”
Bạc Mộ Vũ tươi cười, răng nanh lộ ra đồng thời bắt chước cách nói của Giang Trần Âm hỏi lại cô: “Được, vậy buổi tối con ôm dì ngủ, có được không?”
“Không được.”
Giang Trần Âm cười buông nàng ra đi về phía cửa, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, xoay người lại nâng cằm lên, ánh mắt nhìn về con gấu bông thân dài như Kim Cô Bổng kia.
“Ôm nó lên, nếu không sẽ không được qua đây.”
“Không thể không ôm theo sao?”
“Không được, không ôm theo thì tối nay con cứ ngủ một mình bên này.” Đôi mắt Giang Trần Âm hiện lên ý cười, buồn cười nhìn Bạc Mộ Vũ ngoan ngoãn đi ôm