Bạc Mộ Vũ dọn vào ở cùng Giang Trần Âm một cách suôn sẻ, xe của nàng đặt ở gara xe nhà Giang Trần Âm. Vì hai người đi làm cùng đường cho nên Giang Trần Âm vẫn đưa rước nàng.
Nàng còn nhớ rõ ngày ở Giang gia hôm đó, khi Hứa Tử Quân nghiêm khắc ngắt lời Tôn Nhược Vi, trong lòng biết rõ nhất định là có gì đó mới không thể nói với nàng, cho nên cẩn thận nhớ lại những từ mấu chốt trong lời nói của Tôn Nhược Vi.
Tiểu thuyết tình yêu, Giang Trần Âm, đồng nhân, bách hợp văn, blog.
Trong giờ làm, đang lúc rảnh rỗi, Bạc Mộ Vũ lấy điện thoại ra mở weibo gõ tìm kiếm tên Giang Trần Âm. Từ sau khi Giang Trần Âm về nước, tin tức liên quan cũng nhiều hơn, nàng cẩn thận tìm các blog gần đây, lần mò từ từ, cuối cùng cũng tìm thấy "đồng nhân" trong lời của Tôn Nhược Vi.
Nàng ấn vào trang chủ weibo của một blog các nhân đang hiển thị đồng nhân Giang Trần Âm, bên trong trang weibo của người này, những thứ thu hút đều dưới dạng văn chương, hơn nữa tất cả đều là tiểu thuyết đồng nhân Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ thấy tò mò và nghi vấn, mở xem một chương mới nhất ở đó xem, chỉ là không lâu sau nàng lại cau mày thoát ra.
Trên mặt nàng còn một màu đỏ ửng, nói về đồng tính thì nàng biết, nhưng tại sao chủ blog này lại viết dì Âm... tà ác tới như vậy? Làm người khác đau khổ rồi còn đùa giỡn người ta, rõ ràng đang trong tình trạng đối đầu với kẻ địch rất mạnh vậy mà còn trốn trong góc tối ôm nữ 2 mà chị chị em em...
"Tiểu Vũ, em đang xem gì vậy?" Đồng nghiệp đột nhiên tiến lại gần.
"Không có, không có gì..." Mặt Bạc Mộ Vũ lại nóng thêm, động tác cất điện thoại còn có chút bối rối.
"Chậc, chị thấy rõ ràng em đang xem gì đó, hàng hàng chữ chữ." Đồng nghiệp chậc lưỡi, nham hiểm tiến sát vào nàng nói nhỏ, "Có phải bắt đầu xem gì đó giới hạn độ tuổi rồi không? Này thì có gì đâu mà giấu, tỷ tỷ có nhiều lắm, có muốn tỷ tỷ chia cho cưng một ít không?"
Bạc Mộ Vũ vội vàng tỉnh thần từ chối: "Không đâu, em chỉ lên weibo tìm kiếm một ít thông tin của minh tinh thôi, tìm ra được rất nhiều thứ."
Lúc này đồng nghiệp mới buông tha cho nàng, quay trở lại chỗ ngồi than thở: "Weibo là nơi của minh tinh, bây giờ những chuyện quá khứ của các minh tinh đang nổi mới là thứ thu hút sự quan tâm nhất, những chuyện hồi xửa hồi xưa của minh tinh cũng có thể được lôi ra để bàn tán."
Bạc Mộ Vũ vốn đã khôi phục bình tĩnh sau một hồi ngượng ngùng vì xem văn bách hợp viết về Giang Trần Âm, nhưng vì một câu nói này của đồng nghiệp mà lòng nàng lại khẽ động, một ý nghĩ lập tức xông ra.
Đúng vậy, tìm kiếm, sao nàng lại không nghĩ tới? Năm mà Giang Trần Âm rời đi không hề phong tỏa tin tức, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có tin đồn, có lẽ sẽ tìm được chút thông tin từ đây.
Nàng nhìn xem đồng hồ, lập tức tắt đi tài liệu trên máy để bàn, cất đi laptop của mình muốn đi đến phòng nghỉ.
"Này, Tiểu Vũ, em đi đâu?"
"Phòng nghỉ." Bạc Mộ Vũ không dời mắt, dọn dẹp xong cầm theo bình nước rời đi.
Đồng nghiệp ở phía sau gọi nàng: "Lát nữa đến giờ nghỉ, đi ăn nhớ gọi chị một tiếng nha..."
Trong phòng nghỉ không có ai, rất hợp ý nàng.
Bạc Mộ Vũ tìm một chiếc nghế ngồi xuống, mở ứng dụng tìm kiếm, dựa theo tin tức mà nàng đang nắm nhập từ khóa vào. Từ những từ đơn cho đến các câu, từng bước từng bước tìm kiếm.
Trong phòng nghỉ, trên gương mặt bình tĩnh và đôi mắt trong trẻo của của cô gái lại chứa đựng đầy sự nghi vấn, ánh mắt tập trung trước màn hình máy tính.
Sau một lúc, hàng mi nàng bất chợt nhíu lại, nhỏ giọng thì thầm: "Cách mà Cao Diên theo đuổi Giang Trần Âm có thể nói là dụng hết tâm, bất kể là tặng quà hay làm điều gì đó bất ngờ, chúng đều rất to lớn. Hai người môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, vốn là một đôi rất xứng, nhưng Giang Trần Âm vẫn mãi không chấp nhận sự theo đuổi của Cao Diên, thậm chí còn ra nước ngoài để lẫn trốn và Cao Diên si tình không mang lại kết quả gì."
Tin này được đăng lên cách đây hai tháng, trên đó viết rất rõ ràng, trước khi Giang Trần Âm ra nước ngoài có từng tiếp xúc với Cao Diên. Thế nhưng, với cái tên Cao Diên này, Bạc Mộ Vũ lại nhớ rất rõ, năm đó nàng chưa từng nghe Giang Trần Âm nhắc đến người này dù chỉ là một lần.
Hoặc nói cách khác, người này không được lòng Giang Trần Âm. Nếu như vậy, khi anh ta theo đuổi Giang Trần Âm và Giang Trần Âm lựa chọn bỏ đi, có liên quan gì đến người này hay không?
Bạc Mộ Vũ bỗng giật mình, nhanh chóng tìm kiếm thông tin từ cái tên Cao Diên.
Theo như thông tin trên mạng thì Cao Diên là một phú nhị đại, nhưng những thông tin bên lề khác thì không có nhiều, những năm gần đây chỉ có hai chuyện đáng nhắc đến. Một là chuyện theo đuổi Giang Trần Âm bốn năm trước, còn chuyện thứ hai là tin tức bốn tháng trước kết hôn với một người mẫu trong nước.
Dường như không có thông tin nào là hữu ích...
Bạc Mộ Vũ nặng nề thở dài, ngã người tựa vào lưng ghế, đột nhiên lòng nàng cảm thấy bất lực.
Bốn năm trước theo đuổi dì Âm, trước khi dì Âm trở về đã kết hôn, đây mà là thông tin hữu ích gì chứ.
Bạc Mộ Vũ buồn bực, quay sang nhìn về cửa kính lớn thì bị ánh dương chói chang chiếu vào đôi mắt.
Nàng theo phản xạ đưa tay lên che, đồng thời lúc này, bỗng nhiên nàng lại thấy thông thấu.
Sau khi Cao Diên theo đuổi thì Giang Trần Âm bỏ đi, đồng thời trước khi bỏ đi, Cao Diên vẫn không từ bỏ ý định theo đuổi. Và mấy tháng trước Cao Diên vừa kết hôn thì không lâu sau đó Giang Trần Âm trở về nước!
Đây là liên kết! Trên thế giới này, làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy, về mặt này nhất định là có gì đó nàng vẫn chưa tìm ra.
Bạc Mộ Vũ không muốn trì hoãn, trong đầu đang nhanh chóng tập trung lại những thông tin then chốt, dự định tiếp tục tìm tòi. Nhưng khi nàng ngồi thẳng dậy, tay vừa chạm vào bàn phím lại chợt nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
"Tô tổng?" Bạc Mộ Vũ thu lại ánh mắt quyết liệt, nhân lúc Tô Mạn vẫn chưa đến gần thì đóng lại trang web.
"Huh, em mới thấy tôi?" Tô Mạn dựa vào cửa mỉm cười nhìn nàng.
Bạc Mộ Vũ ho nhẹ một tiếng, đưa tay lấy bình nước sang uống.
Tô Mạn thấy mình đã đoán đúng, nhẹ bước đến gần, hiếu kì hỏi: "Em xem gì mà mê mẩn đến vậy? Vừa rồi tôi cũng không cố ý đi nhẹ."
Bạc Mộ Vũ chậm rãi lắc đầu, không trả lời.
Tô Mạn lấy một chiếc ghế đến ngồi xuống cạnh nàng, nhìn đến màn hình máy tính của nàng, không khỏi cười hỏi: "Sao thế? Trong phòng làm việc quá ồn sao? Nên mới đến phòng nghỉ làm việc."
Trên màn hình máy tính chính là tài liệu liên quan đến kịch bản đang viết của Bạc Mộ Vũ, vừa nãy nàng đã rất nhanh mở nó ra.
"Không phải, chỉ là đột nhiên muốn đến đây ngồi một chút mà thôi." Bạc Mộ Vũ lấp lửng trả lời.
Tô Mạn gật đầu rồi sau đó thở dài, không nói thêm nữa chỉ dựa lưng vào ghế, tay véo mũi nhắm lại hai mắt, trông khí sắc có vẻ mệt mỏi.
Bạc Mộ Vũ thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: "Học tỷ thấy mệt sao? Vậy sao không ở phòng làm việc nghỉ ngơi?"
Tô Mạn nở nụ cười, nói: "Tạm ổn, chỉ định nhân lúc nghỉ ngơi đi một vòng xem, không nghĩ là lại gặp em ở đây."
Bạc Mộ Vũ dừng lại một lát, lướt nhìn đến màn hình máy tính của mình, trong đầu xẹt qua vài ý nghĩ, sau đó hỏi: "Học tỷ, chị biết cái người tên Cao Diên không?"
"Cao Diên?" Tô Mạn mở mắt, "Cũng xem như quen biết, nhưng không thân, sao vậy?"
Nghe thấy Tô Mạn nói có quen biết, tính tình thích tìm hiểu của Bạc Mộ Vũ phát huy, nàng nắm lấy tay vịn của ghế, nhanh chóng hỏi: "Anh ta là người thế nào?"
Tô Mạn thấy nét mờ ám của Bạc Mộ Vũ,