Ở Giang gia, từ chủ trạch đi đến gara phải mất một đoạn đường, bông tuyết trắng mịn nhẹ nhàng rơi xuống, Mạnh Dịch An đi ở trước Giang Trần Âm, hai người một trước một sau bước đi.
Đi đến trước cửa gara, hai người đồng thời dừng chân, Mạnh Dịch An quay lại đối diện với Giang Trần Âm.
Dưới ánh trăng, Giang Trần Âm mặc chiếc áo măng tô trắng, dáng người thẳng tắp mảnh khảnh, gương mặt trái xoan tuyệt diễm, khí chất tao nhã, chỉ cần một ánh mắt cũng đã đủ khắc sâu vào tim.
Trong quang cảnh này làm cho anh ta nhớ đến bài thơ《 tuyệt sắc 》, nói lên đúng nỗi lòng của anh ta vào giây phút này, không gì sánh bằng hai câu: Nguyệt sắc dữ tuyết sắc chi gian, nhĩ thị đệ tam chủng tuyệt sắc.
(Nghĩa thơ đại khái là, trong sắc trăng và sắc tuyết thì sắc đẹp của người trong lòng là tuyệt sắc thứ ba)
Anh ta nhìn sâu vào mắt Giang Trần Âm, trong ánh mắt chất chứa thâm tình, còn có cả sự quyến luyến.
"Lái xe về cẩn thận." Giang Trần Âm mỉm cười nói, "Tuy cảnh tuyết có đẹp, nhưng ngày có tuyết thật sự rất phiền phức. Cho nên là bạn bè, anh có thể đến đây một chuyến tôi thật sự rất cảm ơn."
Trong mắt Mạnh Dịch An đều là hình ảnh của cô, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu hơn: "Anh cũng phải cảm ơn lời mời của em, để anh cảm nhận được khả năng nấu nướng tài ba của anh Tuấn."
"Thật sao?" Giang Trần Âm kinh ngạc cười, "Gần đây chắc do thường về nhà ăn món do anh ba nấu nên không cảm nhận được gì."
"Huh? Anh đây có lẽ phải bất bình thay anh Tuấn." Mạnh Dịch An nhẹ cười nói, "Thân là đầu bếp nổi tiếng, tài nấu nướng đỉnh cao mà lại bị em gái nói là không cảm nhận được, quá đáng thương."
Giang Trần Âm suy nghĩ một chút, xem thường nói: "Có lẽ do trước kia anh ấy nấu rất ngon, anh lâu rồi không ăn nên mới thấy hơn trước kia."
Vừa rồi tâm trạng cô thay đổi, mím môi rồi nháy mắt, có chút gì đó nghịch ngợm.
"Trần Âm, chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi sao?" Lúc này Mạnh Dịch An rốt cuộc cũng không kìm chế được mà tiến lên một bước, "Em biết rất rõ là, anh còn yêu em và chưa từng thay đổi."
Ý cười trong mắt Giang Trần Âm trong thoáng chốc tan đi, nhẹ lắc đầu: "Dịch An, đã qua nhiều năm chúng ta cũng nên nhìn về phía trước. Không ai có thể quay về quá khứ, huống chi chuyện lúc trước chúng ta vẫn chưa giải quyết được vấn đề còn vướng mắc, nếu như chúng ta quay lại, chuyện lần nữa xảy ra chắc chắn sẽ không cách nào tránh được."
Mạnh Dịch An áy náy nói: "Không, năm đó nếu như không phải do anh nói những lời không nên nói, chúng ta cũng sẽ không như thế này."
"Anh cho rằng nếu như anh không nhắc đến thì tôi vẫn không hiểu ra sao?" Giang Trần Âm khẽ nhếch môi, ánh mắt không né tránh, "Cho dù anh không nhắc đến, dù sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày tôi nhận ra tôi không yêu anh. Tình cảm giữa chúng ta không đủ sâu sắc để cho chúng ta tiếp tục mối quan hệ ấy, tôi tin chuyện này anh cũng rất rõ ràng."
"Trần Âm." Ánh mắt Mạnh Dịch An tràn ngập đau khổ, "Anh không muốn như vậy, em suy nghĩ lại đi được không?"
Giang Trần Âm cười cười: "Ngày hôm nay tôi nói với anh những lời này, là tôi đang nghĩ cho kết quả cuối cùng của chúng ta."
Giọng nói Mạnh Dịch An có chút nghẹn ngào: "Trần Âm..."
Giang Trần Âm nhìn anh ta: "Tôi thật lòng xin lỗi. Năm đó như thế, ngày hôm nay cũng như thế."
Mạnh Dịch An chỉ có thể cười khổ.
Ánh mắt của cô ôn hòa, như đối đãi với một người bạn, tựa như mãi mãi cũng sẽ không tức giận, mãi mãi là một người hoàn mỹ nhất để lắng nghe. Cô xem anh ta không khác gì những người bạn khác, không đặc biệt và cũng sẽ không dịu dàng chờ đợi.
Có lẽ anh ta cũng không hẳn là một người bạn, Lâm Vu Hân và Diệp Hạ Lam, ít nhất họ có thể lắng nghe cô tâm sự, nghe cô chia sẻ về cuộc sống hằng này. Nhưng anh ta lại ở một ví trí nửa vời, chỉ dưới một cái danh "bạn bè".
Đột nhiên anh ta cảm thấy có chút chán nản, nếu năm đó không đến bên nhau, có phải sẽ không đổi lấy một kết quả như ngày hôm nay không.
"Anh cần phải về, buổi tối trên đường không an toàn. Tôi cũng phải trở lại, Mộ Vũ có lẽ đang chờ tôi để chúc mừng sinh nhật." Giang Trần Âm nhắc nhở anh ta, lời đã nói rõ và cũng là lúc nên kết thúc.
"Anh đi, nếu có cơ hội hẹn ngày gặp lại." Mạnh Dịch An thở dài, căn bản là không cách nào để tiến lên thêm bước nữa.
"Được." Giang Trần Âm cười đồng ý.
Nhưng ước hẹn gặp nhau của ngày hôm nay chắc sẽ không còn cơ hội để thực hiện. Lời, cô đã nói đến thế, giữa cô và Mạnh Dịch An trong công việc không có gì nhất thiết phải gặp mặt, nếu nói lấy quan hệ bạn bè thì thật có chút khó xử.
Giang Trần Âm nhìn Mạnh Dịch An lái xe rời đi, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
Quan hệ giữa cô và Mạnh Dịch An từ sớm đã nói rất rõ ràng, điều bất đắc dĩ là trong mối quan hệ đó, Mạnh Dịch An lại đặt tình cảm sâu hơn cô. Khi cô buông tay thì Mạnh Dịch An vẫn chưa thể buông, từ từ nó lại dần trở thành chấp niệm sau đó lại không cách nào kiểm soát được.
Cô không biết lúc này Mạnh Dịch An có muốn dừng lại việc cứu vãn mối quan hệ hay không, nếu như vẫn không chịu lùi bước, cục diện tiếp theo sẽ một cục diện mà không ai muốn thấy.
Giang Trần Âm trầm tư quay về phòng, vừa mở cửa phòng đã thấy Bạc Mộ Vũ ngồi bên giường, hai tay chống lên mép giường, hai chân đung đưa, mắt chăm chú nhìn cửa phòng.
Thấy Giang Trần Âm đi vào, Bạc Mộ Vũ nở nụ cười: "Dì Âm."
"Từ phòng ba mẹ con qua đây?" Giang Trần Âm vừa cởϊ áσ măng tô treo lên vừa hỏi nàng.
"Ừm, ăn xong bánh kem rồi qua." Bạc Mộ Vũ liếm liếm môi như đang nhớ lại vị ngọt của bánh kem.
Vừa rồi ở phòng Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam, Bạc Mộ Vũ nói Giang Trần Âm sẽ không thể nào ở bên Mạnh Dịch An, Diệp Hạ Lam ngạc nhiên quay lại hỏi nàng sao lại biết được.
Nàng chỉ đơn giản nói với Diệp Hạ Lam, Giang Trần Âm không yêu Mạnh Dịch An, cho nên không có cách nào để bên nhau. Trước kia là vậy, hiện giờ cũng vậy, hơn nữa Giang Trần Âm nói rằng bản thân không dám thử, rất sợ sẽ làm tổn thương người khác.
Diệp Hạ Lam nghe xong lẩm bẩm: "Vẫn không muốn thử...Thì ra là như vậy."
Bạc Mộ Vũ cũng không nói thêm , ăn xong bánh kem thì bị Diệp Hạ Lam đuổi ra khỏi phòng, biểu nàng đi sang phòng cho khách khác hoặc đi tìm Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm treo áo lên xong, đi đến ngồi xuống cạnh nàng, vừa từ bên ngoài trở lại nên tay rất lạnh, khi chạm vào tay nàng cảm thấy được vô cùng ấm áp.
Bạc Mộ Vũ xoay người ngồi lại, cầm lấy hai tay Giang Trần Âm vào tay mình, cố gắng dùng tay mình bao lấy.
Giang Trần Âm cúi xuống liếc nhìn nàng, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Bánh kem tối nay ăn ngon không?"
"Rất ngon, rất ngọt." Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu cười, như một chú mèo vừa ăn vụng thành công.
Giang Trần Âm đưa tay nhéo nhéo mặt Bạc Mộ Vũ, "Mèo tham ăn, suốt này chỉ muốn ăn ngọt.
Nàng không giống Bạc Mộ Vũ thích ăn đồ ngọt, nhưng mỗi lần thấy bộ dáng vui vẻ của Bạc Mộ Vũ khi ăn đồ ngọt lại làm cô có cảm giác mình cũng ăn được thứ gì đó ngọt ngào, trong lòng cảm thấy có chút thỏa mãn.
Tựa như, bản thân không cần ăn đồ ngọt, chỉ cần nhìn thấy Bạc Mộ Vũ vui vẻ là đã đủ, so với ngọt ngào của vị giác, cô càng thích thứ cảm giác này hơn.
Bạc Mộ Vũ tiếp tục cúi đầu sờ tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay cô, hỏi: "Cái chú đó thật sự đã nói ra với dì rồi?"
Giang Trần Âm khẽ thở dài: "Ừ, đã nói, dì cũng đã nói rõ câu trả lời của mình cho chú ấy biết rồi."
Ngón cái Bạc Mộ Vũ dừng lại, bốn ngón tay khác nắm lấy lòng bàn tay Giang Trần Âm.
Hai bàn tay nắm chặt nhau, Bạc Mộ Vũ bình tĩnh ngẩng mặt lên: "Không biết lần này từ chối có tác dụng hay không, hai người chia tay đã nhiều năm, nhưng