Chương 51:
Cô bé ở trước mặt, bất kể là ánh mắt hay lời nói, chúng đều làm Giang Trần Âm cảm thấy ấm áp, bỗng nhiên cô có một loại ảo giác, cô đang được cô gái hay thích vùi vào lòng mình bảo vệ.
Cái cảm giác đó rất thư thích, cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ cô phải là người bảo vệ Bạc Mộ Vũ, nhưng ngày hôm nay, khi được Bạc Mộ Vũ an ủi và trấn an, cô cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều nhanh bình ổn và lệ thuộc.
Từ trước đến nay cô không cách nào từ chối Bạc Mộ Vũ, ỷ lại vẫn hoàn ỷ lại.
"Cảm ơn con đã nghe dì nói hết." Tay Giang Trần Âm đặt lên bàn tay đang ôm lấy gò má cô của Bạc Mộ Vũ, trong đôi mắt ngấn lệ hiện lên vài nét ôn nhu, "Những gì con nói dì đều hểu, dì chỉ sợ là, dì sợ điều mà dì cho đó là lương thiện nhưng với người khác lại là tổn thương. Trong một thời gian rất lâu, dì không dám đối mặt với chuyện này, không dám nhắc đến, không dám nhớ lại, chỉ hy vọng nó có thể mãi mãi chìm xuống."
Cuộc sống của cô trong những ngày chuyện vừa xảy ra, cảnh tượng ấy, nó cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ. Cô sợ, rất sợ, mặc dù chúng chỉ diễn ra trong mơ thế nhưng cô vẫn không cách nào làm theo yêu cầu của đối phường để nguyền rủa người nhà của mình.
Cô không tin những chuyện hư ảo, nhưng không thể bất chấp dùng người nhà để cá cược.
"Không cần nói cảm ơn với con." Ngón tay Bạc Mộ Vũ xoa khóe mắt đã sưng lên của cô, "Con nói con muốn bảo vệ dì, không phải là nói dối."
Khóe môi Giang Trần Âm vươn lên nụ cười, nhắm mắt giấu đi giọt lệ rồi lại mở ra, kéo tay Bạc Mộ Vũ xuống, sau đó yêu thương ôm lấy nàng, nói nhỏ: "Sao mắt của con cũng đỏ lên rồi?"
Bạc Mộ Vũ chỉ lắc đầu, nàng biết Giang Trần Âm hiểu rõ.
Sợ sệt và thấp thỏm trong lòng Giang Trần Âm vẫn còn, cô ôm lấy Bạc Mộ Vũ một lát, thấp giọng nói: "Nam sinh trong câu chuyện vừa rồi tên là Thiệu Tư Nam."
Họ Thiệu? Vậy...
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu: "Vậy bà Thiệu vừa rồi chính là mẹ của người đó."
Giang Trần Âm gật đầu: "Đúng, Thiệu Tư Nam còn có một em trai tên là Thiệu Tư Bắc." Cô dừng lại một chút, thở dài nói: "Năm đó Thiệu Tư Bắc còn rất nhỏ. Hơn nữa sau khi điều tra, Thiệu Tư Nam đúng thật đã từng có tiền sử bệnh tâm thần."
"Ra là vậy..." Nét mặt Bạc Mộ Vũ trở nên nghiêm nghị, xem như đã hiểu rõ.
Cho nên, tất cả mọi chuyện đều ăn khớp với nhau. Nhưng từ năm Thiệu Tư Nam xảy ra chuyện đến nay đã mười mấy năm vậy mà mẹ của cậu ta vẫn cứ bám lấy Giang Trần Âm, sợ rằng chuyện này sẽ không dễ dàng lắng xuống như đã nghĩ.
"Dì Âm, cũng đã nhiều năm rồi nhưng bà Thiệu vẫn không buông tha dì, con nghĩ bà ta sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu."
Nét mặt tham lam ấy khiến Bạc Mộ Vũ cảm thấy có đôi chút bất an.
"Dì biết." Dòng suy nghĩ của Giang Trần Âm cũng quay lại, bình tĩnh hơn không ít, "Giới hạn của dì chính là người thân và những người bên cạnh dì, còn chuyện kia, dì thấy rõ nhưng không cách nào thoát khỏi nó hoàn toàn."
Bạc Mộ Vũ bật dậy đỡ lấy vai cô, "Vậy mỗi lần dì nhớ đến cũng không cần phải trốn tránh, đừng chỉ nghĩ là mình đã làm đúng hay sai. Hãy nhớ kỹ những lời con vừa nói với dì, dì không sai. Hơn nữa, ngày hôm nay phải là lần cuối cùng."
Giang Trần Âm đối diện tầm mắt làm người khác yên tâm, cô không thể không nở nụ cười vì Bạc Mộ Vũ: "Được rồi, những gì con nói dì đều nhớ. Chỉ là con cũng phải đồng ý với dì, chuyện gì giúp đỡ nhà họ Thiệu đừng nói cho bất kỳ ai biết, dì không muốn làm người nhà lo lắng."
"Không thành vấn đề." Bạc Mộ Vũ kéo gò má của cô làm nụ cười của cô càng sâu, "Đây là bí mật của hai chúng ta."
Giang Trần Âm khẽ cười một tiếng, tùy ý để nàng kéo má cô.
Bạc Mộ Vũ dừng một chút, cùng đối diện với Giang Trần Âm vài giây, buông tay cúi đầu.
"Trước đây dì đã nói là sẽ đối tốt với con cả đời." Nàng cúi đầu, giơ tay phải lên nghoéo tay út với Giang Trần Âm, "Con đây cũng nói với dì, lúc đó con còn nhỏ cho nên không biết nỗi sợ của dì. Bây giờ được nhìn được nghe, cả đời này con sẽ bảo vệ dì."
Giang Trần Âm cắn môi thật lâu, cô không nói gì, chỉ cảm thấy khi nhìn vào Bạc Mộ Vũ, đôi mắt và lòng ngực cô như có gì đó sắp dâng tràn. Cô đành quay mặt đi, hít mũi một cái, nở nụ cười rồi quay lại.
"Đây là lần đầu tiên dì cảm thấy thật may mắn khi trí nhớ mình tốt, có thể nhớ kỹ lời con nói với dì."
Trí nhớ tốt mới có thể nhớ, Bạc Mộ Vũ khi còn là một đứa trẻ, cô bé ít nói đến thế nào, đến ngày hôm nay, cô bé trưởng thành, có một tư duy nhạy bén, ngay thẳng và dũng cảm đến thế nào.
Bạc Mộ Vũ ngước mắt lên, nói: "Điểm này không tốt chút nào, nếu như có thể đem những thứ không nên nhớ quên hết thì thật tốt."
Giang Trần Âm thấy kỳ lạ nói: "Cũng có thể đem những chuyện nên nhớ chất chồng lên, lâu ngày, những đều không nên nhớ bị đẩy xuống dưới cùng, muốn nhớ lại cũng sẽ rất khó."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, nhanh chóng nhận thấy ánh mắt của Giang Trần Âm rốt cuộc cũng đã ấm lên.
Hai người bèn nhìn nhau cười, Bạc Mộ Vũ nắm tay cô đứng lên đi về phía giường ngủ.
"Vậy cứ ngủ trước đi rồi hãy nhớ những gì nên nhớ khi thức dậy." Trên chiếc giường tối đen, vừa nằm xuống, Bạc Mộ Vũ đã kéo chăn đắp cho cả hai người.
Giang Trần Âm đưa tay ra ngoài tắt đen, sau đó ôm lấy Bạc Mộ Vũ, lên tiếng hỏi nàng: "Mộ Vũ, con có tắm không?"
"Vừa nãy trước khi làm việc đã tắm rồi, nhanh ngủ thôi." Bạc Mộ Vũ vòng tay ôm lấy cổ của Giang Trần Âm, chôn mặt vào nơi đó, nàng nhẹ nhàng từ tốn mà dỗ dành cô: "Qua ngày mai sẽ là khởi đầu mới, đừng nghi ngờ việc bản thân mình làm. Bản chất của dì là thiện lương, dì mãi mãi là một người thiện lương."
Giang Trần Âm nhẹ cười, lẳng lặng ôm lấy Bạc Mộ Vũ, cảm nhận được hô hấp nhịp nhàng bên tai, trong lòng bình an như trước nay chưa từng có.
Cô khẽ nói: "Ngủ ngon."
Cô nghĩ rằng, ngày mai mới thật sự là một bắt đầu mới, theo như đúng sự mong đợi chân thành và thành khẩn của Bạc Mộ Vũ.
Vừa vào tháng hai, hương vị năm mới đã dần chiếm lấy cả Tần Châu, từ phố lớn đến ngõ nhỏ, các cửa hàng đều dán những câu đối đỏ, trong siêu thị, các mặt hàng ngày Tết cũng đã được bổ sung vào, khắp nơi vui tươi nhộn nhịp.
Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam đi đến nơi của Giang Trần Âm tập kích bất ngờ, tất cả vẫn như thường ngày, không có gì đặc biệt. Chỉ là thấy Bạc Mộ Vũ càng hiếu thuận với người lớn hơn, còn biết xuống bếp làm cơm cho ba mẹ, hơn nữa còn không để cho Giang Trần Âm hỗ trợ.
Điều này làm cho Diệp Hạ Lam nghĩ, để Bạc Mộ Vũ ở cùng với Giang Trần Âm sẽ tốt hơn rất nhiều khi để Bạc Mộ Vũ ở nhà.
Đến tháng hai, kịch bản《 Chiến thần 》của Bạc Mộ Vũ đã hoàn thành. Trong khi kịch bản đang được hoàn thành, công tác chuẩn bị đã được đẩy nhanh theo hiệu suất, tuần cuối của tháng hai, Tô Mạn tuyên bố sau kỳ nghỉ Tết sẽ chính thức khởi động
Nhiện vụ cuối cùng đã hoàn thành, Bạc Mộ Vũ ngồi trước bàn làm việc của Tô Mạn, thở phào.
Tô Mạn nhếch miệng, một tay cầm tập tài liệu vỗ vỗ lên bàn: "Thế nào, thấy nhẹ nhõm?"
Bạc Mộ Vũ nở nụ cười: "Ít nhất thì kỳ nghỉ Tết được thư thả hơn nhiều."
Tô Mạn buông tập tài liệu, người ngã về sau, tùy ý nói: "Đối với diễn viên mà tôi chọn hài lòng chứ? Em không muốn đứng ra tuyển chọn, tôi chỉ đành dựa theo cách miêu tả của xem mà chọn thôi."
"Em thấy đã ổn rồi." Bạc Mộ Vũ như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu, "Theo như lịch sử ghi lại, Cao Trường Cung mạo mỹ âm nhu, dũng mãnh thiện chiến, cho nên từ vẻ ngoài đến anh khí của nam chính là thứ không thể thiếu được. Còn về phần nữ chính, cũng chính là vợ của ông trong thì chính sử không có ghi chép cụ thể, em tìm kiếm ở rất nhiều tài liệu dã sử nhưng chỉ tìm được một ít ghi chép sơ lược, cho nên phần lớn các miêu tả về bà ấy đều do em hư cấu thành."
Bỗng nhiên Tô Mạn lộ ra nét mặt bất đắc dĩ: "Thật ra ban đầu nhân vật Trịnh Phi này, tôi đã hướng vào Lam Vu Hân nhưng thời gian của cô ấy chắc đã không còn trống, hơn nữa cô ấy là người của Gia Ức, nói thật thì tôi đã do dự rất lâu."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, "Lam tỷ tỷ?"
Dù sao cũng đang trò chuyện thế nên Tô Mạn cũng không che giấu mà khen ngợi: "Ừm, kỹ thuật diễn xuất của Lam Vu Hân rất đáng để thưởng thức, tuy không xem là ưu tú trong giới thế nhưng cũng không phải loại bình hoa di động. Con đường diễn xuất của cô ấy đột phá không phải chỉ gói gọn ở vẻ ngoài và khí chất của cô ấy."
Bạc Mộ Vũ ngập ngừng: "Ví dụ như..."
Tô Mạn nhấp môi, "Ví dụ như những